-Mấy giờ rồi ta?
Nhìn đồng hồ treo tường, Dương Vũ cười khổ. Bây giờ đã là một giờ chiều, vác đít về chắc chắn là bị mắng té tát không sai. Mà với lại hắn chẳng cần học cái gì ở đây cả, Huyết thuật được truyền thừa hoàn chỉnh cần gì lo lắng?
-Julie, muốn đi đâu đó không?
Dương Vũ nhìn Julie cười cười nói. Cô nàng ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
-Nè, anh biết Băng thuật không vậy?
Dương Vũ ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói:
-Đây là một số Băng thuật ta tự mình nghiên cứu, em cầm đi, khi không dùng nữa trả anh là được.
Dứt lời liền ném một quyển sách có ghi “phế phẩm” về phía Julie. Cô nàng có hiểu chút tiếng Việt, nhìn dòng chữ Việt trên này không khỏi nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Vũ:
-Anh không có quyển nào tốt hơn sao? Đưa em quyển “phế phẩm” này làm gì?
Cảm giác bản thân có lẽ đã chọc cô nàng này giận, Dương Vũ không khỏi cười trừ, nói:
-Phế phẩm với anh, nhưng có khi lại là cực phẩm với em a. Anh chỉ dùng được Huyết thuật, còn lại các hệ khác anh không dùng được.
Lúc này Julie mới hiểu tại sao Dương Vũ gán danh “phế phẩm” cho quyển sách này. Nhưng khi mở ra xem, Julie không khỏi đứng hình tại chỗ:
-Công pháp tu luyện, Băng thuật….
Ánh mắt Julie sáng như sao nhìn chăm chăm vào quyển sách. Dương Vũ thấy nàng như vậy thì không khỏi động viên:
-Tiểu dâm phụ của anh à, thuần thục Băng thuật trong quyển sách này rồi anh sẽ đưa em quyển cao cấp hơn, nha?
-Hi hi, chồng yêu là nhất!
Julie nở một nụ cười rạng rỡ rồi chạy lại hôn vào má hắn, cất cuốn sách đi. Dương Vũ thấy nàng vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng vui theo. Cả hai một mạch thẳng hướng nơi ở riêng của Kalixta mà đi.
-Này, đó có phải là tên học sinh mới hôm qua bế nữ thần phải không?
Một nam sinh có khuôn mặt bình thường nói, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt tưởng như vô thần đó lại là sát khí mãnh liệt, chắc chắn là một sát thủ chuyên nghiệp.
-Ế, nhìn nữ thần tung tăng bên cạnh hắn kìa, muốn đấm tên kia vãi!
Một bầy nam sinh tụ tập nhốn nháo dùng ánh mắt ghen ghét nhìn xuống. Đúng lúc này, sau lưng chúng vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm:
-Tụ tập làm gì vậy hả, đây không phải cái chợ mà các cậu thích làm gì thì làm đâu nhá!
Một thiếu nữ có mái tóc vàng kim đi tới, ngũ quan như vẽ, mắt ngọc mày ngài, thật là một cảnh đẹp nhân gian. Nhan sắc cô nàng này chẳng thua gì so với Julie. Nếu Julie là một đóa hoa hồng băng, thì cô nàng này như một nữ thần thánh khiết mà uy nghiêm, mang một khí chất thoát tục nhưng đầy uy nghi.
-H..hội trưởng!
Nhìn thấy người này, bọn con trai có vẻ sợ hãi, ánh mắt ái mộ tuy có nhưng đành phải ném nơi đầu đường xó chợ trong con tim. Này nếu mà dám lộ ra một ánh mắt bất hảo với nàng, đảm báo sẽ khiến bọn này phải hối hận vì bản thân có mắt!
Không phải là cô nàng hội trưởng này ác, mà là bọn fan cuồng của cô nàng quá ác. Kể rằng năm trước có một nam sinh năm nhất vừa nhập học, thấy cô nàng xinh đẹp không khỏi dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn một phen.
Kết quả là trong trường có một hội fan cuồng của cô ta biết được, ngày hôm sau liền dùng mỹ nhân kế mà dụ tên này lên tầng thượng. Tên này khó hiểu đi theo, nhưng gái đẹp trước mắt không nhìn thật phí.
Thế là bất cẩn một cái, bọn fan kia mai phục ở chỗ cửa sân thượng, khi tên này vừa ra là đánh ngất đi, lột trần trụi quần áo rồi đem treo trước cổng trường. Đã thế còn thê thảm, của quý còn bị cắt đi, nơi vết thương chỉ băng bó nhàn nhạt.
Trong học viện bắt đầu mệnh danh cô nàng này là “Vị Hội trưởng đáng sợ”
Tuy rằng cô ta không muốn hứng cái danh này, nhưng song quyền nan địch vô vàn thủ, đành phải nuốt căm tức với cái hội fan kia mà chấp nhận.
-Được rồi, anh về lớp nhé, có gì chiều gặp lại!
Dương Vũ đi đến chỗ rẽ hành lang thì vẫy tay tạm biệt, bước chân tiến về nơi mà vị hội trưởng kia đang giáo huấn bọn nam sinh. Thấy một đoàn con trai bị một cái nữ nhân ức hiếp, Dương Vũ thầm than phân biệt đối xử rồi đi lại giải vây:
-Này cô gái, bọn này có làm gì khiến cô giận à?
Dương Vũ nhìn nàng, ánh mắt không có một tia gợn sóng. Cô nàng thấy vậy thì nhìn hắn khó hiểu:
-Nãy giờ bọn này nói xấu sau lưng anh đó, anh nhân hậu tới mức bao che cho bọn này sao?
Dương Vũ chỉ “ồ” một tiếng rồi lại nhìn đám con trai:
-Bây lúc nãy có nói gì không?
Bọn kia run sợ lắc đầu nguầy nguậy. Dương Vũ cười cười nhìn cô gái:
-Bọn chúng có làm gì sai đâu mà cô phải xoắn vậy? À mà sao cô biết bọn này nói xâu tôi, không lẽ cô quan tâm tôi hay gì?
Một bầy người xung quanh dùng ánh mắt thương cảm nhìn tới Dương Vũ, tựa như có thể thấy tương lai thê thảm của hắn vậy. Cô gái nghe vậy thì thần tình không biến đổi, nói:
-Chuyện của anh tự giải quyết!
Rồi nhẹ nhàng bước đi, bóng lưng cô độc như không cần cái thế giới này nữa. Dương Vũ nhìn cô nàng, không khỏi nhớ đến một người.
Là người con gái đó, cùng hắn bên nhau khi vừa rời Việt Nam kiếm sống. Là bóng dáng ấy đã cô độc bảo vệ hắn cho tới khi hắn có thể tu luyện, là bóng dáng đã bên cạnh hắn vui vẻ bao đêm, là bóng dáng hắn không thể nào xóa nhòa trong trí nhớ, là bóng dáng chết đi chỉ để mong hắn được sống…
-Thanh Ly…
Dương Vũ thầm nói, ánh mắt bỗng chốc thất lạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn tới bọn con trai dưới đất, nở một nụ cười “thân thiện”.
-Nào, nôn hết những câu các ngươi nói xem nào…
Một bầy nam sinh sợ hãi, có người tè cả ra quần, mùi khó chịu lan ra xa xa khiến nhiều học viên không dám đi lại. Dương Vũ lấy một cây kiếm ra, kề sát của quý một tên rồi nói:
-Hay là muốn như thằng năm hai kia?
Thế là một bầy đành phải ngoan ngoãn kể hết sự thực, không dám giấu diếm một lời. Dương Vũ nghe được liền bỏ đi, dù sao hắn cũng chỉ muốn bọn này vô cớ tự dưng dính đạn của hội điên khùng kia. Đem hết họng súng chĩa vào mình là được, bọn tép riu kia chưa đáng để hắn động tâm tư phải giết. Nhưng bọn kia chất xám chưa đủ nhiều để hiểu được ý nghĩa việc làm của hắn.