Mặc ánh mắt kì vọng cùng mong chờ của đứa trẻ, nó hoàn toàn là một người bình thường không có thiên phú, cho dù tuyệt vọng đến mức nào nó chỉ có thể không cam lòng mà bật khóc, cùng ba mẹ rời đi. Một, hai rồi ba, từng đứa lên kiểm tra và đều nhận kết quả: chúng nó không có thiên phú. Kunder hơi mất kiên nhẫn, huých vai Gertly nói thầm:
- Cái thôn này chẳng lẽ không có đứa nào à! Lại một chuyến đi tốn công vô ích, biết thế ta đã chọn đến nơi khác.
Gertly liếc xéo tên nam nhân toàn làm ra mấy việc ngu ngốc, hắn sớm đã quen thuộc với tình cảnh này, lạnh nhạt đáp lời:
- Ngươi không phải lần đầu thấy tình huống như vậy, làm màu quái gì? Cứ chờ đi, còn vài đứa nữa, không được thì thôi.
Kunder sờ sờ mũi, ngượng ngùng vò mái tóc xoăn rối tung trên đầu, xoay người quay trở về chỗ của mình. Không lâu lắm, cuối cùng cũng đến lượt Verre và Louis, Barm nắm chặt tay hai đứa, nhẹ giọng dặn dò:
- Không cần áp lực, nếu thật sự thất bại thì về đây với ông, ông nhất định sẽ chăm sóc hai đứa. Chúng ta một nhà ba người sinh hoạt vui vẻ, có được không?
Verre cùng Louis nhìn nhau, chúng nó bắt đầu lần lượt tiến hành kiểm trắc. Verre kiểm tra trước, cô bé đi lên bục nhìn Gertly rồi lại nhìn quả cầu ma pháp không có ánh sáng, chậm rãi giơ lên bàn tay phải.
Bất ngờ. Gần như ngay tức khắc. Một ánh sáng chói mắt lóe lên chiếu sáng cả quảng trường vốn đã chói bởi cái nắng gắt gỏng.
Gertly và Kunder đều tỉnh hẳn, trố mắt kinh ngạc nhìn ánh sáng cực thịnh từ quả cầu ma pháp. Đây là nguyên tố gì? Màu bạc huyền bí, tuy không rõ thuộc tính nhưng chỉ nhìn độ sáng của quả cầu đã có thể mười phần xác định Verre- cô bé này có đỉnh cấp thiên phú. Chưa được vài giây, quả cầu “rắc” một tiếng vỡ tan. Đồng tử của Gertly co lại, không thể nào, lực lượng ma pháp lớn đến nỗi trấn vỡ ma cầu cao giai... Như vậy, thiên phú của cô bé này thật không thể tưởng tượng nổi...
Tất cả đều im lặng, không một tiếng động nào, chỉ có tiếng hô hấp và nuốt nước miếng thỉnh thoảng lại vang lên. Gertly hồi phục tinh thần, mừng như điên giữ chặt vai cô bé lắc lắc, kích động đến nỗi lắp ba lắp bắp, đỏ mặt tía tai:
- Con... con tên là gì? Không, không, điều này không quan trọng, từ nay con sẽ là học viên của viện ma pháp Thủy Lam, tuyển thẳng, miễn học phí.
Verre mơ hồ nhìn tay phải của mình, cô bé không thể tin được mà trả lời:
- Con tên Ver...Verre
Vị pháp sư áo bào xanh cười lớn, ôm cô bé vào lòng, nhấc bổng cô lên hoan hô:
- Verre, con là một thiên tài!
Tất cả những thôn dân phía dưới thấy cảnh này đều ngỡ ngàng, mụ đàn bà trung niên lúc đầu còn muốn ghép cặp cô bé với con mình giờ cũng đỏ mặt tía tai, xấu hổ cúi đầu làm thiếu phụ bên cạnh xem trò vui cười nắc nẻ châm chọc, quên luôn sự thật con mình cũng không thành công thức tỉnh. Kunder bất đắc dĩ nhìn Gertly, tên này lúc nào cũng thế, rất quý thiên tài.
Cô bé này... chậc, không ngờ ở một nơi khỉ ho cò gáy đến vậy cũng có thể tòi ra một đứa có thiên phú ma pháp đỉnh cao chính cống, hơn nữa, màu sắc kia... chắc chắn không đơn giản!
Louis và Barm phía dưới cũng mừng rỡ reo hò, Barm nhảy cẫng lên vì sung sướng, hốc mắt ông đỏ hoe. Louis thì nắm chặt tay cắn răng nhìn em gái, đôi mắt nó sáng rỡ: Em gái làm được, nó nhất định cũng làm được.
Đến lượt Louis kiểm tra, Gertly mang vẻ mặt mong chờ: hắn có nghe lão Barm nói đây là anh trai của cô bé kia, nhất định phải có thiên phú chứ nhỉ?
Hầu như ai cũng phỏng đoán Louis sẽ làm ma cầu sáng lên nhưng không, không có chuyện gì xảy ra cả, Louis không kiềm chế được cũng hơi thất vọng nhưng nó kiên định lắc đầu để mình tỉnh táo, rảo bước đến chỗ Kunder.
Kunder nhìn đôi mắt màu bạc của cậu bé, hơi kinh ngạc rồi nhanh chóng hồi phục tinh thần, bắt đầu dẫn dắt đấu khí. Sau một khắc, Kunder thu lại lực lượng của mình, thấy Louis có vẻ không có động tĩnh chợt cảm thấy vài phần tiếc nuối.
Đột ngột, một tia màu trong suốt lơ lửng giữa bàn tay trắng nõn nhưng nhiều vết chai sần của Louis, tuy yếu ớt nhưng bất chợt làm Kunder cảm thấy nghẹt thở. Hắn không tự chủ được mà vô thức căng chặt cơ bắp bày ra tư thế phòng thủ, rồi lại kinh ngạc trước phản ứng của bản thân.
Đấu khí này là thứ gì? Vậy mà có thể để một Kỵ Sĩ như hắn phải rùng mình, đây như là một bản năng phòng bị trước nguy hiểm. Gertly và Kunder nhìn nhau, thấy được cảm xúc trong mắt đối phương đồng thời thầm nhủ trong lòng: Hai anh em này quả là một đôi quái vật.
Kunder vỗ vai Louis, thu lại khí thế trên người, hào sảng nói:
- Tốt, từ nay ngươi cũng là học viên dự bị của khu Kỵ Sĩ Thủy Lam, nếu qua được kiểm tra, ngươi sẽ trở thành học viên chính thức.
Kỵ Sĩ không như Ma Pháp Sư chỉ cần kiểm trắc thiên phú, họ còn phải đạt đủ điều kiện về mặt ý chí, nên Kunder không thể cho Louis tư cách tuyển thẳng được.
Thôn dân bên dưới ồ lên một tiếng, ghen tị hâm mộ đủ cả. Tại sao chúng nó lại tốt số đến thế? Cả hai đều có thiên phú. Nếu con nhà mình cũng được như vậy thì thật sung sướng biết bao!
Barm không nhịn được cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, Verre và Louis từ trên đài chạy xuống ôm lấy ông. Barm ôm lấy hai đứa nhỏ, hạnh phúc đến nỗi giọng nói cũng run run:
- Tốt quá rồi, tốt quá rồi.