Gertly và Kunder bước xuống, vị pháp sư áo bào xanh không lạnh lùng như thường ngày mà phá lệ cất giọng dịu dàng bảo:
- Các cháu mau đi nghỉ đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến thành Cách Lạp.
Verre quay đầu lại, cô bé bỗng dưng nhớ đến điều gì, nắm chặt góc váy, sắc mặt cũng thay đổi, dè dặt hỏi:
- Gertly đại nhân, liệu có thể để ông nội chúng cháu đi cùng được không?
Louis cũng kiên định nhìn về phía Kunder, giọng nó rẳn rỏi, khuôn mặt nghiêm túc không nhìn ra một tia đùa giỡn:
- Nếu ông nội không thể theo cùng, cháu lựa chọn ở lại.
Barm xúc động nhìn hai đứa trẻ, ông nở nụ cười hiền hậu lộ ra hàm răng đã cái có cái không, chậm rãi lắc đầu:
- Verre – Louis, đừng kiếm thêm phiền phức cho hai vị đại nhân, chúng cháu đến đó để học tập, ta đi theo có ích gì chứ!
Verre không đồng ý với lời nói của ông nội, cô bé lắc lắc cánh tay của Barm, lên tiếng phản đối, đôi mắt quả hạnh to tròn sáng lên:
- Ông là ông nội của chúng cháu, cháu không thể để ông ở lại đây một mình được.
Louis tuy không nói gì nhưng ánh mắt sáng rõ cùng bàn tay nắm chặt của nó đã nói lên tất cả. Gertly và Kunder tưởng có chuyện gì, nghe thấy lời này ông bật cười hào phóng nói:
- Không có gì mà phiền toái cả, việc này dễ thôi, chỉ là ông ấy không thể trực tiếp sinh sống trong học viện Thủy Lam, các cháu cần phải tìm một chỗ ở khác.
Verre vui mừng gật đầu liên tục, cô bé ôm lấy áo bào của Gertly, reo lên mừng rỡ:
- Cảm ơn ngài.
Kunder cũng nhận được một ánh nhìn mang tính cảm kích từ phía Louis, hắn ngại ngùng sờ sờ mũi, dù sao cũng là Gertly lên tiếng, hắn có làm gì đâu mà cảm ơn chứ! Cảm giác chiếm mất công lao của người khác thật là... Barm kích động rối rít tạ ơn, sau đó ông dẫn hai đứa nhỏ về nhà, Gertly và Kunder đi theo sau.
Trở lại căn nhà gỗ cũ kĩ, Barm có chút xấu hổ mời khách ngồi xuống hai cái ghế gỗ đơn sơ, chính mình thì đi nấu cơm chuẩn bị bữa tối, Verre cùng ông xuống bếp để lại Louis một mình tiếp khách. Cậu bé yên lặng ngồi xuống một cái ghế đối diện.
Kunder nhìn xung quanh căn nhà một lượt, gỗ đã sớm mốc, một số nơi còn bị mọt gặm sâu chừng ba tấc, mùi ẩm thấp tứ phía, nội thất không có gì ngoài một cái bàn, sáu cái ghế, một cái tủ, một căn bếp và một cái chạn bát.
Hắn nhìn lên lầu trên, thấy ở đó có ba căn phòng, phòng có giỏ hoa treo trước cửa – có lẽ là phòng của cô bé Verre nhỉ? Căn phòng bên cạnh không có vật trang trí nhưng có bảng gỗ đề tên – A, là phòng của Louis... Vậy căn phòng ở cuối là của lão Barm rồi.
Trong khi Kunder mải mê khám phá mọi ngóc ngách trong căn nhà, Louis rót nước trà đã sớm lạnh trong ấm nước mời khách. May, vừa đủ ba chén. Nó ra hiệu mời, Gertly ưu nhã đáp lại bằng cách nhấp lên một ngụm nhỏ, Kunder lúc đầu không hiểu lắm nhưng sau khi thấy hành động của Gertly, hắn cũng làm theo – uống một hơi cạn sạch.
Cũng không lâu lắm, Barm và Verre bưng đồ ăn lên. Một bữa thịnh soạn. Trước giờ chưa từng xuất hiện trong căn nhà của ba ông cháu.
Verre đặt bát canh hầm nấm xuống bàn, lại lon ton chạy xuống bếp lần nữa bưng thêm hai dĩa hoa quả. Barm một tay đặt đĩa thịt thỏ, một tay cầm đĩa thịt gà, sau đó cũng trở lại bếp bưng lên nồi cơm mới thổi trắng tinh cùng một phần rau dại. Ông lúng túng mời Gertly và Kunder dùng bữa, lại gắp cho Louis và Verre mỗi đứa một cái đùi gà. Năm người giữ lễ ăn cơm không nói chuyện, rất nhanh đã dùng cơm xong.
Barm do dự nhìn mấy căn phòng trên tầng, ông ra thế mời, bộ mặt già hơi đỏ lên:
- Hai... hai vị đại nhân, đành ủy khuất các ngài trụ trong phòng của cháu ta trên lầu, ta sẽ bảo chúng nó chuyển sang phòng của ta ở tạm đêm nay.
Gertly lắc đầu nguầy nguậy, lên tiếng:
- Lão Barm, ông cứ để cho chúng ta nghỉ ở dưới này, Ma Pháp Sư hằng đêm không ngủ, ngồi minh tưởng giúp tinh thần chúng ta thoải mái hơn nhiều, tên Kunder kia lại càng không cần để tâm đến, hắn ta đường đường là một Kỵ Sĩ, không ngủ một buổi chẳng có việc gì cả. Ông cứ để cho lũ trẻ nghỉ ngơi thật tốt đi. Từ đây đến thành Cách Lạp cũng rất xa, nếu chúng nó không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi Louis cần phải kiểm tra lực ý chí.
Barm chần chừ chốc lát, nhìn hai vị khách quý rồi lại nhìn hai đứa cháu nhà mình, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu. Kunder nhìn ba ông cháu lên tầng, lại nhìn nhìn Gertly mặt lạnh đã bắt đầu minh tưởng, thầm nhủ:
- Ta cũng muốn ngủ mà...
Sáng sớm hôm sau, khi Verre và Louis rời giường thức dậy, lão Barm đã sớm đi thông báo với cả làng tin tức: Ông sẽ rời khỏi nơi này, theo hai đứa cháu đến thành Cách Lạp. Tiện thể truyền chức trưởng làng cho một nam nhân trung niên trai tráng khỏe mạnh.