Chương 2: Món quà của Louis

Barm vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành:

- Không sao đâu, Verre ngoan nào, món quà của con cũng rất ý nghĩa đối với ông, cả hai đứa đều là bé ngoan, hứa với ông nội, sau này không bao giờ được ganh đua với người nhà nghe chưa?

Verre và Louis nhìn nhau, cô bé cúi đầu nhận lỗi, vân vê góc váy thút thít:

- X...xin lỗi anh...là Verre nghịch ngợm...

Louis nhìn con bé hồi lâu rồi đột ngột lấy ra trong túi quần một chiếc vòng cổ màu bạc có treo vầng trăng lưỡi liềm:

- Cho em!

Verre ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn chiếc vòng trên tay anh trai, sau khi hồi thần liền xông tới cho anh một cái ôm con gấu. Louis đỡ trán cạn lời nhìn mái tóc bạc trong lòng mình, dịu dàng vỗ về:

- Có thích không? Đây là món quà anh đặt riêng bác thợ rèn Flamel làm cho em đấy!

Barm nhìn hai đứa trẻ thân thiết, trong lòng cũng mềm nhũn, ông cất cả hai chiếc hộp rồi quay ra gọi:

- Hai đứa trở lại bàn dùng bữa đi. Cháo đã nguội rồi, để đông lại sẽ không còn ngon nữa.

Louis dắt em gái vào chỗ ngồi, nó đưa cho em một quả táo dại:

- Ăn đi, dùng bữa nhanh còn đến nhà bác thợ rèn cuối làng giao nhiệm vụ.

Verre gật đầu liên túc, nghiêm túc ăn bữa tối của mình, quả thật cháo đã bắt đầu đông lại rồi! Nó phải cùng anh trai mang chỗ than kiếm được ngày hôm nay đến nhà bác Flamel, than này lấy từ sườn dốc ở một ngọn đồi lởm chởm phía Đông làng, không có yêu thú – rất an toàn, nên Barm mới đồng ý cho lũ trẻ nhận công việc này.

Một nhà ba người sinh hoạt đơn giản, bữa được bữa không, hôm đói hôm no nhưng từng ngày trôi qua đều vô cùng hạnh phúc.

---- Hai năm sau ----

Trong thôn đầy ắp tiếng nói cười của trẻ con, không khí tươi vui lại nhộn nhịp, hầu như tất cả đám trẻ trong thôn đều tập trung ở quảng trường, bởi lẽ hôm nay có một sự kiện vô cùng đặc biệt có quan hệ mật thiết với cuộc đời của chúng nó sau này, có thể coi đây là ngày quan trọng nhất trong năm khi trưởng làng sẽ mời một Ma Pháp sư và một Kỵ Sĩ đến từ thành phố lớn để làm nghi lễ thức tỉnh cho những đứa trẻ đã đủ sáu tuổi.

Barm trịnh trọng sửa sang lại lễ phục, vuốt tóc sửa râu gọn gàng mới đi ra ngoài, bây giờ ông phải lập tức xuất phát đón hai vị khách quý. Trước khi đi, Barm gọi Louis và Verre lại:

- Hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, đến trưa thì ra quảng trường, nhớ đó, không được quên. Nếu bỏ lỡ lần này là không xong đâu, sáu tuổi là khoảng thời gian thích hợp nhất để thức tỉnh.

Louis và Verre sớm đã được nghe Barm giải thích về nghi thức này nên chúng nó cũng hiểu tầm quan trọng của việc thức tỉnh thành công. Verre thường ngày vẫn luôn ham chơi, nhởn nhơ nhàn nhã bây giờ cũng phải nghiêm túc chắc nịch gật đầu cam đoan với ông nội. Trong đầu cô bé chỉ có một suy nghĩ: Thức tỉnh thành công mới có thể mạnh hơn, mạnh hơn để bảo vệ ông, để kiếm tiền mua đồ ăn cho ông và anh Louis.

Barm nhìn hai đứa rồi móc trong túi ra vài cái kẹo trái cây đã cũ mèm hơn nữa còn chảy chút nước. Louis đưa tay nhận lấy, bản thân chỉ lấy một cái còn để tất cả lại cho em. Nó cùng Verre tiễn ông ra cửa rồi quay trở về phòng chuẩn bị đồ mới.

|||-----------------|||

Giữa trưa, cái nắng gắt gỏng chiếu lên khuôn mặt từng người đang đứng ở quảng trường, lũ trẻ chơi đùa cả sáng cũng đã thấm mệt, đứa nào đứa nấy tìm một chỗ bóng râm ngồi xuống, ba mẹ chúng nó đứng bên cạnh, tay cầm quạt tay đưa kem hầu hạ chúng như những ông hoàng bà hoàng. Cũng đúng thôi, nếu có một đứa thành công thức tỉnh thì nhà họ một bước hóa phượng hoàng.

Louis dắt tay em gái vào quảng trường. Chúng đều mặc quần áo làm từ vải mềm mới tinh không như thường ngày là những tấm áo đơn sơ bằng vải bố. Verre xõa mái tóc bạc dưới ánh mặt trời trông thật chói mắt, đôi mắt tím của cô bé chớp chớp, tò mò nhìn xung quanh. Louis lúc nào cũng trầm ổn, tầm mắt hướng thẳng một phía, đôi mắt của nó màu bạc nếu không nhìn kĩ sẽ tưởng không có đồng tử, quái lạ. Louis mím môi không quan tâm những ánh mắt dò xét từ mọi phía, sống sáu năm ở làng nó đã quen rồi. Lặng lẽ dắt tay em gái vào một góc tránh nắng.

Một người phụ nữ trung niên nhìn ngó Verre, tấm tắc:

- Hử? Là hai đứa bé nhà trưởng làng? Nhìn con bé kia cũng xinh đấy hay là cho nó kết duyên với con trai nhà tôi nhỉ, chúng nó thân từ nhỏ cho tiện, đỡ sau này lại...

Người phụ nữ kia còn chưa nói hết câu, một thiếu phụ khác đã xen vào, giọng mỉa:

- Gớm, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Có mà đứa con nhà chị béo quá không đứa nào vừa mắt nên mới vội vã hướng tới con bé. Xem chừng người ta còn không đồng ý ấy chứ, xinh thế kia cơ mà, dù không thức tỉnh cũng khối đứa theo.

Bà trung niên tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, mỡ trên người rung bần bật, cao giọng:

- Hừ, cô là có ý gì ? Chê con tôi béo à, thế con nhà cô gầy như que củi thì có ai vừa mắt? Không đồng ý? Con nhà tôi mà kiểm trắc ra thiên phú ma pháp hoặc đấu khí thì nó có mà bu vào la liếm ấy.

Thiếu phụ không thèm đôi co với bà ta, chỉ để lại một câu:

- Kiểm trắc ra thiên phú đi rồi hãy nói.

Tiếng hô cùng tiếng bước chân rầm rộ truyền đến, có người reo lên:

- Về rồi, về rồi. Là trưởng làng.

Quả nhiên, một đội ngũ đông đảo tiến vào quảng trường, đi chính giữa là hai vị nam tử trung niên, một người mặc pháp bào có ấn ký xanh dương, một người mặc chiến giáp oai phong màu đỏ, cả hai đều mang vẻ mặt nghiêm nghị lạnh nhạt. Còn Barm thì theo sau họ, khuôn mặt nồng hậu vui mừng.

Ông bước lên đài, cao giọng bảo tất cả trật tự, nhìn Louis và Verre đứng trong góc mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tuyên bố:

- Nghi lễ thức tỉnh năm nay sẽ do ngài Gertly và ngài Kunder – Ma pháp sư và Kỵ sĩ của học viện Thủy Lam thành Cách Lạp chủ trì. Bây giờ mọi người hãy ổn định vị trí, ta tuyên bố nghi lễ bắt đầu.

Nói xong Barm lui ra phía sau cung kính mời hai vị nam tử trung niên đi lên, bản thân thì vội vã ra chỗ Louis và Verre tiện thể hướng dẫn chúng nó những điều cần chú ý.

Vị mặc pháp bào xanh dương bước lên trước một bước, giọng ông không nhanh không chậm, từ tốn hướng dẫn đám trẻ đang xếp hàng phía dưới, hai đứa bé nhà trưởng làng bị đẩy xuống đứng ở hàng cuối cùng. Barm chỉ có thể đứng từ xa nhìn chúng nó với vẻ mặt mong chờ. Rất nhanh, đứa bé đầu tiên đứng lên đài, Gertly bảo:

- Để tay của ngươi lên quả cầu này, nếu nó sáng lên, chúc mừng – ngươi có thiên phú ma pháp, nếu không thì có thể sang bên kia kiểm tra đấu khí.

Đứa trẻ hồi hộp đến nỗi mặt đỏ lên, nó run run đặt tay trước quả cầu, ánh mắt tràn ngập hi vọng cùng hưng phấn. Chờ một lúc. Không có gì xảy ra cả. Gertly lạnh nhạt:

- Thật tiếc, ngươi không có thiên phú ma pháp. Hãy sang bên kia.

Đứa trẻ thất vọng đến nỗi suýt bật khóc, mắt nó đỏ hoe buồn bã nhìn quả cầu ma pháp vẫn như cũ xám xịt, nhìn sang phía Kunder – đây là hi vọng cuối cùng của nó, đứa trẻ vạn phần lo lắng nghe Kunder giảng giải:

- Không cần sợ hãi. Chút nữa ta sẽ dẫn đấu khí của mình vào cơ thể ngươi để kích phát. Nếu có đấu khí thì cơ thể sẽ tự sản sinh. Không cần làm bất cứ điều gì, nhớ kỹ không được phản kháng luồng sức mạnh này đi vào cơ thể, nếu trái lời ta, ta không chắc sẽ bảo đảm được an toàn của ngươi.