Hắn thấy màu xanh nhạt như màu nền của bức tranh trong hình ảnh quái lạ trước mắt, sự hiện diện và số lượng của nó tương ứng với đất đai và núi non có thể nhìn thấy trong thế giới hiện thực, ổn định và cố định. Trước đây, hắn cảm thấy nó chỉ là hư huyễn, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, vào lúc này, một bộ phận đáng kể nhanh chóng tụ tập lại dưới tác động của lam quang nhàn nhạt do những xúc tu tỏa ra, rồi ngưng tụ trên những xúc tu.
Sau khi biến đổi hình thái, chúng giống như đã tham gia vào thế giới hiện thực, quấn quanh thân thể Sư Xuân như vật chất thực, toàn bộ pháp lực của hắn cũng bị vật thật trấn áp.
Những xúc tu xòe ra mọi hướng tiếp tục uốn lượn vươn dài ra, thu hút thêm nhiều vật chất xanh nhạt ngưng tụ lên trên chúng.
Những xúc tu và vật chất xanh nhạt ngưng tụ kia thậm chí còn xuyên qua cơ thể đám người Kỳ Tự Như, nhưng không gây ra bất kì ảnh hưởng nào với bọn họ, đám người Kỳ Tự Như giống như là người và vật ở trong ảo giác, khiến Sư Xuân có phần không phân biệt được đâu là hư ảo, đâu là hiện thực, không biết nên xác định như thế nào.
Khi lực lượng trong phù lục được giải phóng hoàn toàn, vô số xúc tu bồng bềnh cũng ngừng phát triển, vật chất xanh nhạt cũng dần dần dừng tụ tập, sức ảnh hưởng của xúc tu hiển nhiên có liên quan với phạm vi mở rộng của nó.
Lúc này, ở một mức độ nào đó, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng tựa như một quả cầu gai khổng lồ khảm trên mặt đất. Nhìn từ mặt đất bằng, bọn hắn giống như bị một ngọn núi nhỏ san sát đỉnh nhọn trấn áp, mức độ dày nặng khiến hai người không thể cử động chút nào.
Khi nhìn không thấy, hắn chỉ có thể giãy giụa điên cuồng, bây giờ đã nhìn thấy rõ uy lực của phù lục là do những xúc tu phát sáng đó tạo ra, hẳn đương nhiên sẽ tìm cách đối phó, cho dù vùng vẫy không thoát, Sư Xuân cũng sẽ không cam tâm ngồi chờ chết.
Hắn muốn thi pháp để căng đứt những xúc tu quấn trên người mình, nhưng phát hiện chúng rất bền bỉ, có thể kéo dài ra, nhỏ đi, nhưng không thể kéo đứt.
Có lẽ không phải là không thể kéo đứt, mà bởi vì bị vật chất xanh nhạt dán sát cơ thể đè ép, cho nên pháp lực chỉ có thể tác dụng tại bề mặt cơ thể, không gian mở ra không đủ để kéo căng xúc tu quá cực hạn của nó, vì vậy không thể kéo đứt.
Tuy vậy, hắn vẫn kinh ngạc phát hiện ra một điều, mặc dù không cảm giác được sự tồn tại của những xúc tu này, nhưng pháp lực lại có tác dụng với nó.
Không căng ra làm đứt được, hắn liền thử thi pháp cắt đứt, kết quả phát hiện cũng vô dụng, pháp lực có thể dễ dàng cắt đứt, nhưng nó sẽ tự động nối liền lại, tựa như rút đao chặt vào nước, có phần ma tính.
Nếu nó có thể nối liền lại, hắn liền thử dùng pháp lực ngăn cách hai phần bị chia cắt ra khỏi nhau lâu hơn một chút.
Không còn cách nào, thực sự không còn cách nào nữa rồi, hắn chỉ đành làm thử bất kì biện pháp nào có thể nghĩ ra, còn nước còn tát, không thể nào ngồi yên chờ chết.
Tuy nhiên, đôi khi hạnh phúc lại đến một cách rất đột ngột.
Sau chừng năm, sáu tiếng đếm, trong đôi mắt kinh sợ của Sư Xuân lóe lên nét kinh ngạc. Hằn thấy mấy xúc tu trên tay cầm đao chậm rãi rời khỏi, trôi đi. Sau khi rời khỏi nó vẫn tản ra lam quang nhàn nhạt, vật chất xanh nhạt bám ở trên nó trôi đi theo.
Sau khi rời khỏi, nó rõ ràng không còn mối liên hệ gì với ngọn núi nhỏ trấn áp nữa. Nó trôi ra khỏi ngọn núi, rồi lại trình diễn cảnh tượng khác biệt giữa hư huyễn và hiện thực.
Sư Xuân nỗ lực thử giãy giụa cơ thể và tinh thần. Nói thì chậm, thực tế toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.
Trong mắt những người khác, bọn hắn đột ngột lao tới, sau đó liền bị cố định giữa không trung, Thân Vưu Côn vẫn còn chưa quay lại đến nơi.
Thanh đao Sư Xuân nằm chặt trong tay chém xuống chỉ cách đầu nam tử che mặt nửa trượng.
Nam tử che mặt nhìn chằm chằm lưỡi đao phía trên đầu mình, sau khi xác định không còn bất kì động tĩnh gì nữa, gã mới chậm rãi rút lại bàn tay đã ném hai tấm phù ra, rồi quay lại nhìn Kỳ Tự Như đang bình tĩnh ung dung nằm trên ghế, chờ đợi xem vị này dặn dò xử lý như thế nào.
Kỳ Tự Như giơ tay ra hiệu cho hai gã kiệu phu che chắn bảo vệ trước kiệu tránh ra, nhân cơ hội này quan sát kĩ hai người tập kích.
Sư Xuân bay lên không chém xuống. Ngô Cân Lượng thì vừa mới phóng người lên, mũi một bàn chân chỉ cách mặt đất chừng hai xích, kéo theo thanh đao rất lớn. Hình ảnh hai người bị đông cứng giữa không trung trông có chút buồn cười.
Kỳ Tự Như nhìn xong, không nhịn được tặc lưỡi cảm thán: "Không hổ là Đại đương gia của Đông Cửu Nguyên, chỉ với chiêu thức đã đi còn quay lại này quả thực nằm ngoài dự đoán mọi người. Nếu không phải ta còn có một ít bảo vật phòng thân, nhất định sẽ rơi vào trong tay ngươi rồi. Khó trách cháu trai của ta chỉ như món đồ chơi trong tay ngươi!"
Sau đó hắn lại cười nhạo người che mặt: "Cơ hội, có đôi khi ngươi có thể nắm bắt được hay không là một chuyện, nhưng người ta có sẵn lòng cho ngươi một cơ hội nữa hay không lại là chuyện khác. Người ta đã chạy thoát khỏi tay ngươi, ta đang lo lắng phải mò kim đáy biển, không ngờ người ta lại chủ động đưa tới cửa, sao có thể không chiêu đãi cho tốt. Đang có điều không lý giải được, bắt tới hỏi chút đi."