Thời điểm này và ở đây, cũng chẳng có gì khác để hỏi ngoài món bảo bối mà Sư Xuân đã lấy đi.
Bọn họ còn chưa được nhìn thấy món bảo vật đó trông như thế nào, trước đó bọn họ chỉ nghe tên giám công nói đến, một món bảo vật đến bất ngờ, để bị mất đi, bây giờ lại tìm thấy, thật quá vui mừng.
Thân Vưu Côn quay trở lại cũng rất hưng phấn, là một loại hưng phấn kèm theo dữ tợn. Hắn còn chưa kịp nói ra những lời hung dữ với Sư Xuân thì đã bị cữu cữu của hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn tới.
Kỳ Tự Như đoán được đứa cháu trai của mình định nói gì, không phải ông ta muốn ngăn cản hắn phát tiết trút giận, mà là không muốn cháu trai nói gì nhiều trước khi chưa lấy lại được bảo vật .
Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ vẫn chưa xác định được bảo vật có ở trên người vị Đại đương gia này hay không. Nếu nó được cất giấu ở đâu đó, mà một khi cháu trai của mình nói ra lời gì đó để đối phương cảm thấy trước sau gì cũng phải chết, khiến đối phương bất chấp tất cả, vậy chẳng phải sẽ làm hóng chuyện sao.
Gia tộc yêu cầu ông ta đích thân đến đây chủ trì cục diện, đó là một sự thừa nhận năng lực của ông ta, ông ta không cho phép mình mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy..
Nam tử che mặt gật đầu nhận lệnh, quay lại phía Sư Xuân, tung người nhảy lên, đưa tay thì triển cấm chế lên người Sư Xuân, trước tiên khống chế người rồi rồi mới cởi bỏ Định thân phù.
Ngô Cân Lượng ở phía sau Sư Xuân, tận mắt nhìn thấy cảnh này, có thể nói trong lòng kêu gào thê thảm, biết rằng lần này hai huynh đệ thực sự thám rồi, thật sự xong đời.
Đồng thời trong lòng không nhịn được âm thầm oán trách, đã nhiều lần nhắc nhở Xuân Thiên phải sớm rời đi, nhưng hẳn nhất quyết không chịu, cứ muốn về đây mạo hiểm, bây giờ thì hay rồi.
Trong khi trong lòng tràn ngập nỗi buồn, đôi mắt y chợt sáng lên, không biết có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không, Xuân Thiên vốn đang bị cổ định ở phía trước dường như có động tác.
Nam tử che mặt đang đưa tay điểm tới Sư Xuân cũng cho rằng mình bị hoa mắt, chuyện quý quái gì vậy, hình như mình nhìn thấy người bị cố định đang cử động.
Hắn còn chưa kịp tập trung nhìn kỹ, nét kinh ngạc trong mắt đã chuyển thành kinh hãi, người bị cố định quả thực đang cử động, rõ ràng quay đầu nhìn châm châm vào gã, thanh đao trong tay hắn cũng chuyển đối phương hướng, ánh mắt của hắn càng khiến hắn cảm thấy rợn người hơn.
Kỳ Tự Như đang bình tĩnh ung dung nằm trên ghế cũng cho rằng mình đã nhìn nhầm, nét tươi
tười trên khuôn mặt đột nhiên cứng lại, rồi chuyển thành vẻ kinh ngạc.
Thân Vưu Côn với đôi mắt lộ rõ sự hưng phấn và dữ tợn cũng ngày người, miệng há ra, mắt trợn to, tựa như gặp quỷ.
Không phải bọn họ bị ảo giác, Sư Xuân quả thực đã cử động. Vẻ vui mừng trong mắt sau khi thoát khốn trong nháy mắt liền chuyển thành hung dữ, lưỡi đao rung lên, chém về phía nam tử che mặt.
Nam tử che mặt cực kỳ hoảng sợ, phát hiện mình đã không thể tránh được, hắn vừa mới nhảy lên, không nơi mượn lực, mà lưỡi đao thì đã tới gần. Trong lúc khẩn cấp, hắn vội xoay người tránh nơi chí mạng.
Đầu hắn đã tránh được, nhưng lưỡi đao lại chém nghiêng vào từ vai qua cổ.
Theo sự biến đổi bất ngờ đó, một cái đầu cùng một khối với một phần vai và cánh tay bay ra ngoài với dòng máu phun ra.
Sư Xuân đao chém ra chân đá tới, một chân đá vào phần cơ thể phun máu đang nhảy lên, mượn lực trong không trung, xoay người lại lao về phía Ngô Cân Lượng ở phía sau, điều quan trọng nhất bây giờ là phải cứu người trước khi đối phương kịp chú ý, nếu không, người bị cố định sẽ trở thành tấm bia sống không hề có sức phản kháng, đừng nói là ném tới một thanh đao hay kiếm, chỉ cần ném một tảng đá cũng có thể lấy mạng.
Hần lật người trong không trung, duỗi người tới, trước tiên giật tấm phù trên ngực mình ra, rồi lấy tay chụp lấy tấm phù trên ngực Ngô Cân Lượng, giật xuống.
Trong cảnh tượng kỳ lạ trước mắt phải, hần có thể nhìn thấy rõ tấm phủ bị kéo ra giống như là nhổ lên một chùm rễ cây, lôi ra rất nhiều sợi tơ phát sáng.
Cảnh tượng này thoáng chốc lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn. Hắn không cảm nhận được những sợi tơ phát sáng xen giữa hư áo và hiện thực đó, nhưng loại phù này lại có thể thao túng giống như thao túng vật thật vậy.
Cũng không khó lý giải, dù sao loại giấy phù này vốn là vật chứa loại sợi tơ phát sáng này.
Khi phủ triện bị giật ra, mất Ngô Cân Lượng sáng lên, bỗng nhiên nhận thấy mình được giải thoát khỏi trói buộc. Khi thân thể rơi xuống, y thuận thế giơ tay lên đẩy về phía Sư Xuân. Nhìn thấy Sư Xuân xoay người trong không trung đập tới, và cũng tung ra một cước đạp lại. Y lập tức giơ ngang đao đỡ lấy. Hai người phối hợp không cần dùng lời nói, cực kỳ ăn ý.
Sư Xuân đạp chân lên mặt đao của y, được Ngô Cân Lượng dùng hai tay đẩy bay về phía hai tên kiệu phu cầm vũ khí đề phòng.
Mặc dù không thể bay, nhưng một loạt động tác sát nhân, cứu người lại được thực hiện liên mạch lưu loát giữa không trung.
Nam tử che mặt bị mất mạng ngay lập tức, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra, đầu thân đã phun máu chia lìa hai chỗ.
Sắc mặt Kỳ Tự Như đại biến, kinh hãi đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, rất muốn thốt lên làm sao có thể như vậy. Những tấm phù lục ông ta mang tới đây đều có phẩm cấp không thấp, ngay cả cảnh giới Cao Võ bình thường cũng không thể dễ dàng hóa giải uy lực của nó,
tại sao lại không thể áp chế được một tu sĩ tu vi còn chưa nhập lưu?
Theo lôgic, uy lực của tấm phù triện này có thể duy trì ít nhất nửa canh giờ mới sẽ tự động tiêu tan, lẽ nào đã gặp phải loại hàng nhái chất lượng kém?
Đột nhiên, ở một bên vang lên một loạt tiếng lạch cạch, Thân Vưu Côn lại hoảng sợ bỏ chạy, bởi vì quá hoảng loạn, bước chân không vững nên lại ngã lăn ngã lộn, luống cuống chạy trối chết xuống núi.
Hắn biết rằng Đại đương gia Đông Cửu Nguyên lợi hại, nhưng thật sự không ngờ được hắn có thể lợi hại đến mức độ như thế, ngay cả Định thân phù cũng không khống chế được. Như vậy hắn còn làm sao chơi được? Thực sự quá kinh khủng. Gương mặt hắn sợ hãi trắng bệch, ý nghĩ duy nhất của hắn chính là chạy trối chết, hắn hối hận không nên quay lại xem náo nhiệt.
Kỳ Tự Như liếc mắt thoáng nhìn bộ dạng sợ hãi hèn nhát của cháu trai, ông ta không còn có thể quan tâm đến chuyện khác, vội vã lấy hai tấm phù triện ra khỏi tay áo.