Chương 23: Xúc tua

Với hắn mà nói, nó chính là truyền thuyết, trước đây chưa từng thấy qua. Hắn chỉ nghe nói ở bên ngoài có thứ này, không ngờ nhóm người trước mắt còn đưa cả thứ này đến đây.

Lúc này, hắn cảm thấy hối hận đen cả ruột, hận bản thân mình kiến thức hạn hẹp, không chịu suy nghĩ, nhiều vật tư như vậy mà người ta vẫn có thể đưa vào, chỉ là một tấm phù lục sẽ rất khó đưa vào sao? Mình đã chạy thoát rồi còn quay trở lại, chẳng phải là tự đưa đến cửa tìm chết ư?

Nghĩ đến việc bị hành vi chạy trốn của Thân Vưu Côn đánh lừa, trong lòng hắn ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời Thân Vưu Côn.

Tuy nhiên, từ hành động hoảng sợ chạy trốn của Thân Vưu Côn, hắn nhận ra được, đây chắc chắn không phải là tác phẩm của Thân Vưu Côn, thậm chí có thể chính Thân Vưu Côn cũng không biết. Hẳn phải là tác phẩm của người đàn ông điềm tĩnh nằm trên ghế.

Ở phía sau, Ngô Cân Lượng không có động tĩnh, hắn cũng đã bị cố định tại đó, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, miệng còn há ra, rõ ràng nhận thức được lần này mình thật sự tiêu đời. Chết cũng không sao, kể từ ngày bắt đầu liều mạng, hắn biết rằng sớm muộn gì mình sẽ có ngày này. Ý chỉ sợ mình phải chịu hành hạ, chết không yên lành.

Hắn muốn nói nhưng không thể nói được, miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh "Ô ô" mơ hồ, muốn hỏi Sư Xuân phải làm sao bây giờ.

Hắn biết có lẽ Sư Xuân cũng không có biện pháp gì tốt, nhưng vào lúc này, ngoại trừ nhờ Sư Xuân nghĩ cách ra, hắn còn có thể nhờ ai?

Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại trong lúc bỏ chạy, lúc này, Thân Vưu Côn đã dừng lại. Hắn cẩn thận quan sát, sau đó tựa hồ hiểu ra điều gì đó, thảo nào cữu cữu nói ngay cả cảnh giới Cao Võ cũng không chạy thoát được, thì ra là như vậy. Thế là hắn cười gằn hung dữ quay trở lại.

Sư Xuân cũng nhìn thấy cảnh này, thân thể hắn bị cố định nhưng con mắt không mù, cho dù muốn nhắm mắt cũng không thể. Hắn biết rõ, Thân Vưu Côn nhất định sẽ báo thù rửa hận.

Hắn thà rằng rơi vào trong tay người khác chứ không muốn rơi vào trong tay Thân Vưu Côn, vì vậy, hắn dùng hết toàn bộ tu vì để chống lại, cố gắng thoát khỏi giam cầm, nhưng ban đầu còn có thể lay động một chút lực lượng cố định hẳn, sau đó tựa như là sắt thép ở trong bê-tông, hẳn không còn có cảm giác bị đè ép, chỉ là không thể nhúc nhích mảy may.

Càng đáng sợ hơn là ngay cả pháp lực trong cơ thể dường như cũng bị cố định, không thể thúc đẩy ra ngoài cơ thể.

Mặc dù đã lăn lộn trong giới tu hành nhiều năm, nhưng những trận đánh đánh giết giết mà hẳn đã trải qua chỉ là những trận dùng tu vi thực lực cá nhân để liều mạng. Đối với loại thủ đoạn phù lục này, hẳn hoàn toàn không biết làm sao một tấm giấy vàng lại có được lực lượng giam cầm lớn như vậy. Hắn không thể hình dung và cũng không thể hiểu được.

Quan trọng là hắn không có cách nào thoát khốn, muốn khua môi múa mép cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô, không thề nói ra lời. trong khi đó, Thân Vưu Côn đang càng ngày càng gần, thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Thân Vưu Côn dưới ánh trăng.

Lần này, hắn thật sự căng thẳng.

Mà khi trạng thái căng thẳng vừa xuất hiện, trong đầu hắn đột nhiên tựa như bị ai đó đâm một gậy, chợt cảm thấy như nứt ra, cột sống tựa như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, cảm giác đau đớn khủng khiếp mà hắn không hề muốn trải nghiệm kia lại xuất hiện lần nữa.

Lần này, hắn không thể ôm đầu, cũng không thể lăn lộn để giảm bớt đau đớn, chỉ có thể thở dốc kịch liệt và phát ra những tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi cơn đau này ập đến, cảnh tượng quái lạ và li kì lại xuất hiện trước mắt phải của hắn.

Điểm khác biệt là, trên cơ thể hắn tựa như mọc ra đầy những xúc tu phát sáng, và chúng cũng

giống như những xúc tu tóc trong suốt, từng sợi nhè nhẹ vươn dài ra bốn phương tám hướng, bồng bềnh đung đưa, tản ra lam quang nhàn nhạt, trông rất đẹp mắt.

Lúc này, hẳn không thể di chuyển tầm mắt, bởi vì nhãn cầu cũng đã bị kiềm chế, nếu cử động sẽ cọ xát vào thứ gì đó trong không khí, rất khó chịu, hắn sợ bị mù, nên không dám vọng động.

Nhưng động tác vung đao chém xuống vẫn giữ yên trước mắt, hắn có thể nhìn thấy có rất nhiều sợi tơ như xúc tu quấn quanh trên cánh tay và thanh đao, hắn có thể tưởng tượng được những bộ phận không nhìn thấy khác trên thân thể mình cũng sẽ tương tự.

Điều kỳ lạ là những xúc tu này có thể cuốn lấy hẳn, nhưng cơ thể hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của những xúc tu này.

Nhưng hẳn có thể khẳng định những xúc tu trói buộc mình không có sức áp chế mạnh như vậy, bởi vì hắn có thể cảm nhận và nhìn thấy được áp lực thực sự đến từ đâu.