Hai người Sư Xuân nằm úp trên mặt đất nhìn nhau nghi hoặc, bọn hắn có thể cảm nhận được mặt đất chấn động kịch liệt, hết đợt này đến đợt khác, không biết có chuyện gì xảy ra.
Ầm! Trong tiếng nổ vang cực lớn, một luồng bụi bặm cuồn cuộn từ trong đường hầm phóng ra như pháo bắn, có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng. Nam tử che mặt vừa bước ra một mình để mặc cho lưng bị phả vào, thân thể bị bụi mù dày đặc nhấn chìm.
Hai gã kiệu phu đã khiêng Kỳ Tự Như tránh ra xa một chút, đồng thời cũng kéo Thân Vưu Côn đi theo.
Sư Xuân đầy kinh ngạc, lẩm bẩm tự nói, "Sụp đổ rồi!"
Ngô Cân Lượng có cùng cảm giác như vậy, không biết đám người đó dùng cách gì để làm cho khu hầm sụp đổ và chỉ có một người đi ra?
Hai người khá sốc. Bọn hắn vốn cho rằng chỉ có những người ở trong hầm khai quật mới bị diệt khẩu. Khi nhìn thấy ba trăm người ra tay giết người, bọn hắn tưởng rằng mình đã đến vô ích, không còn cơ hội hạ thủ nữa. Nào ngờ, đối phương lại giết cả ba trăm người kia.
Không lâu sau, nam tử che mặt lại đi ra khỏi đám bụi mù cuồn cuộn, đưa túi Càn Khôn cho Kỳ Tự Như.
Sau khi kiểm tra, Kỳ Tự Như hài lòng gật đầu, nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai gã kiệu phu nhấc hắn lên, xoay người lại. Nam tử che mặt thì nằm lấy cánh tay của Thân Vưu Côn, cùng nhau lướt lên ngọn núi bên cạnh.
Sư Xuân nấp trong chỗ tối, trên mặt hiện lên vẻ quả quyết, nằm bờ vai Ngô Cân Lượng, trầm giọng nói: "Chỉ cần giết chết ba kẻ kia, hai tên còn lại chỉ là phế vật. Hai đối ba, có dám chơi không?"
"Hắc hắc, đại đao của ta đã đói khát từ lâu!" Ngô Cân Lượng cười gằn nói, đứng dậy, kéo đại đao xông về phía mục tiêu.
Sư Xuân cũng nhảy lên, rút đao ra, lao nhanh đi, Ngô Cân Lượng léo cây đao quá nặng, chẳng mấy chốc đã bị hắn đuổi kịp.
Hai người công khai lao về phía mục tiêu, không chút nào che giấu, hơn nữa còn có âm thanh đạp lên đá xỏi lạo xạo tức thì khiến cho mấy người phía trước dồn dập quay đầu lại nhìn.
Vóc dáng và thanh đao của Ngô Cân Lượng quá dễ nhận ra, cho dù không nhìn rõ khuôn mặt, Thân Vưu Côn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra được đó là ai, hắn không thể nhịn được, thốt lên, "Là Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, chạy nhanh, chạy nhanh đi!"
Hắn thật sự có chút hoảng sợ.
Đúng là hai tên đó ư? Kỳ Tự Như cũng kinh ngạc. hắn vốn tưởng rằng hai người đó đã bỏ chạy, không ngờ bọn hắn lại ẩn nấp dưới mí mắt của hắn để chờ đợi cơ hội. Hắn đại khái cũng đoán được hai người Sư Xuân lao ra đây là có ý đồ gì, hắn thực lòng cất lời khen ngợi: "Thật can đảm! Hảo thủ đoạn! Đã có khách tới chơi, sao có thể từ chối cự không gặp. Dừng kiệu, đón khách."
Hai gã kiệu phu ngừng chạy, xoay chuyển phương hướng đặt kiệu xuống, thủ ở hai bên kiệu.
Nam tử che mặt cũng dừng lại, gã thả Thân Vưu Côn đang vùng vẫy ra.
Thân Vưu Côn sợ đến mức lăn xuống sườn núi nhỏ, kinh hoảng vừa lăn vừa bò bỏ chạy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, sắc mặt sợ hãi biến sắc, hiển nhiên không cho rằng mấy người bên mình là đối thủ của hai người Sư Xuân.
Nhìn thấy mục tiêu truy kích dừng lại chờ đợi trên sườn núi nhỏ, Sư Xuân nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng thấy bộ dạng Thân Vưu Côn hoảng sợ chạy trối chết không giống biểu diễn, tức thì giải tỏa được không ít nghi ngờ. Hắn dùng hết tốc lực lao đến trước mặt đối thủ, dựa thế nhảy lên, vung đao ra, ánh đao lấp loáng như mưa từ trên cao ập xuống, hung dữ và quyết đoán!
Hai gã kiệu phu che chắn trước người Kỳ Tự Như chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, còn nam tử che mặt thì đứng yên lặng lẽ chờ đợi, không quan tâm đến cây đao của Sư Xuân chém tới, mà nhìn chằm chằm về phía Ngô Cân Lượng.
Ngô Cân Lượng đã vọt tới, hưng phấn hét to, "Ăn một đao của ta!"
Đại đao gây ra tiếng xé gió vù vù thật đáng sợ
Khi hẳn đã đến gần hơn một chút, cuối cùng nam tử che mặt cũng xuất thủ, hai tay vung lên, hai bóng sáng màu vàng bắn vọt ra dưới ánh trăng. Một bóng vàng bay về phía Sư Xuân, một bóng vàng bắn về phía Ngô Cân Lượng.
Tại trong không khí, lưỡi đao của Sư Xuân lệch đi, muốn chém đứt vật bay tới, nhưng cảnh tượng trước mắt đột nhiên rung động như bị choáng váng.
Chuyện gì xảy ra? Trong lòng kinh hãi, hắn nhanh chóng ổn định lại tâm thần, phát hiện không phải mình bị choáng váng mà là khoảng không trước mắt dao động chập chờn tạo ra cảm giác vặn vẹo, đồng thời hắn cũng cảm giác có một lực lượng trì trệ sâu xa nào đó bao phủ toàn thân mình.
Hắn phát hiện động tác lao tới tấn công quyết liệt của mình biến thành động tác chậm, lưỡi đao chém ra chậm lại, bóng vàng lướt qua, bay về phía hắn. Ở khoảng cách gần, hắn nhìn thấy được đó là một tấm giấy phù màu vàng, bên trên có phù văn phức tạp màu đỏ son.
Hắn cụp mắt xuống, bất lực nhìn tấm phù văn đó dán lên trên ngực mình.
Động tác của hắn chậm chạp, muốn tránh cũng không thể tránh kịp, hắn mơ hồ nhận thấy có một lực lượng khó giải thích được phóng ra từ phù văn, sau đó hắn không thể nhúc nhích được nữa.
Người không rơi xuống đất mà bị cố định giữa không trung, vẫn còn duy trì động tác chém đao.
Mặc dù hắn không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hắn lập tức nhận ra được có chuyện gì xảy ra, Định thân phù!
Hắn đã đụng phải Định thân phù trong truyền thuyết!