Đúng vậy, bọn hắn xuất phát trước nhưng không đến nhanh bằng nam tử che mặt, gã nam tử che mặt là công khai lao thẳng đến với tốc độ nhanh nhất, còn bọn hắn thì phải cẩn thận đi vòng.
Khi bọn hắn lặng lẽ lẻn đến rìa sơn cốc và có thể nhìn thấy tình hình bên trong sơn cốc và lối vào đường hầm thì Kỳ Tự Như đã trở về nằm ở trên ghế.
"Tại sao ta có cảm giác trên ngọn núi này không còn thủ vệ nào nữa chứ? Không phải mới đó đã diệt khẩu hết rồi nha?" Ngô Cân Lượng nhỏ giọng hỏi một câu tò mò.
Sư Xuân làm động tác ra hiệu cho hắn im lặng, mặc dù đang nấp khá xa, nhưng cẩn thận phải được ưu tiên hàng đầu.
Bước tiếp theo là chờ đợi, Sư Xuân vừa quan sát vừa âm thầm thi pháp quan sát trong cơ thể mình, cuối cùng cũng có thời gian để tìm hiểu xem sự biến dị sau khi đám tinh vân lấp lóe sáng tím đó xâm nhập vào cơ thể mình là chuyện gì xảy ra.
Ngôi sao di chuyển, trăng sáng dần dần chuyển về phía bên kia, thời gian tiến dần đến nửa đêm, Ngô Cân Lượng đang ngáp bỗng nhiên mở to mắt, thúc nhẹ khuỷu tay vào Sư Xuân.
Không cần hắn nhắc nhở, Sư Xuân cũng nhìn thấy Thân Vưu Côn bước ra khỏi đường hầm, trên tay tựa hồ có thứ gì đó phát sáng.
Đó là một cây hương. Thân Vưu Côn đi đến trước ghế nằm, "Cữu, đã xong rồi, đã đào ra hết rồi."
Kỳ Tự Như thoáng nhìn cây hương trên tay gã, hỏi: "Đã đốt hương rồi à?"
Thân Vưu Côn gật đầu, kín đáo liếc nhìn mấy tên thủ vệ ở cửa hầm.
Kỳ Tự Như nói với kiệu phu ở bên cạnh: "Gọi người đến khiêng đồ đi."
Chẳng mấy chốc, có một vệt sáng phóng ra từ tay một gã kiệu phu, bay lên trời, bùm, nổ tung thành một chùm pháo hoa.
Hai người Sư Xuân ẩn nấp trong bóng tối trên núi ngẩng đầu nhìn.
Không lâu sau, một đám người che mặt từ trên một ngọn núi bên cạnh đường hầm lao xuống, tồng cộng phải đến ba trăm người.
Ngô Cân Lượng nghiến răng nhìn, lại thúc Sư Xuân một cái, làm động tác ra hiệu cho hắn biết rằng chúng ta không có cơ hội.
Nam tử che mặt dẫn đội ngũ đi tới trước mặt Kỳ Tự Như chờ nghe lệnh. Kỳ Tự Như lấy ra một chiếc túi đen miệng nhỏ từ trong tay áo đưa cho gã, nói: "Không dễ chứa thì tách ra cất vào, không được để sót bất kì một miếng xương nào, cất hết vào."
Đa số người dân địa phương đều không biết chiếc túi nhỏ màu đen này, nhưng khi nhìn thấy nó, mắt Thân Vưu Côn liền sáng lên, người khác không nhận ra, hắn lại nhận ra, đó là pháp bảo "Túi Càn Khôn", không gian bên trong pháp bảo không nhỏ, hẳn thực sự chưa bao giờ được sữ dụng loại pháp bảo ở đẳng cấp này.
Không ngờ rằng bọn họ còn đưa cả loại pháp bảo này vào đây. Bây giờ hắn rốt cuộc cũng biết được bọn họ làm thế nào để đem một bộ xương to lớn như vậy ra ngoài.
Nam tử che mặt nhận lấy chiếc túi, gật đầu, rồi phất tay gọi đám người tiến vào bên trong đường hầm.
Khi đám người đi ngang qua bảy tám gã thủ vệ canh giữ cửa hầm thì chợt có những ánh hàn quang lóe lên, đồng thời có mấy tiếng "A!" thảm thiết kêu lên.
Nam tử che mặt đã tiến vào bên trong, vừa sải bước dẫn đầu vừa quát to, "Nhớ kỹ, không được chừa lại bất kì người sống nào!"
Phía sau lập tức vang lên loạt tiếng vũ khí được rút ra.
Sau khi toàn bộ đám người đã đi vào bên trong, ngoài cửa đường hầm chỉ còn lại bảy tám thi thể nằm gục trên đất.
Thân Vưu Côn nhìn cữu cữu nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, rồi quay nhìn thi thể nằm trong vũng máu, ngửi mùi máu tươi nồng nặc, khóe miệng không nhịn được giật giật mấy cái. Đây là một trong những nguyên nhân khiến hắn sợ vị cữu cữu này.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đang lặng lẽ nấp trong bóng tối quay nhìn nhau, người sau nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thực sự bắt đầu rồi!"
Bên trong đường hầm tràn ngập mùi khói, những làn khói nhàn nhạt bồng bềnh trôi nổi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những cây hương chưa cháy hết cắm trên vách đường hầm.
Khi đi vào chỗ sâu trong đường hầm, đám người bắt đầu thấy những người chết nằm lăn trên mặt đất, càng vào sâu càng nhiều.
Có người ngồi xổm xuống đất lật xem, thấy sắc mặt thi thể xanh đen, đôi mắt trợn trừng, nghi hoặc hỏi: "Đây là bị trúng độc sao?"
Vừa mới dứt lời, liền có người chống vào vách hầm thở hổn hển nói: "Không ổn, đầu lĩnh, khói trong đường hầm này có vấn đề."
Phản ứng tương tự bắt đầu xuất hiện liên tiếp, hiện trường tức thì trở nên hoảng loạn.
"Đầu lĩnh, nhanh đi thôi, có độc!"
Nam tử che mặt cầm đầu không để ý đến, tiếp tục đi tới, bóng lưng dần dần đi xa, nhàn nhạt đáp lại một câu, "Muộn rồi, các ngươi đã ăn thuốc dẫn hơn một tháng, thuốc dẫn đã có tác dụng rồi."
Đám người đang rối loạn không nghe rõ hắn nói gì, đã có người bắt đầu lần lượt ngã xuống.
Có người lao ngược ra phía cửa hầm, nhưng không một ai có thể chạy khỏi, lần lượt ngã xuống trên đường.
Ở ngã rẽ hình chữ "T" cuối khu khai quật, nam tử che mặt nhìn thấy được bộ xương chắn ngang, hắn mở túi Càn Khôn trong tay...
Khi hắn xuất hiện trở lại bên ngoài đường hầm thì chỉ còn lại có một mình, bên trong đường hầm phía sau hắn truyền ra những loạt tiếng ầm ầm dữ dội.