Chương 20: Thiêu thi thể

Trên thực tế, viện binh của đối phương quả thực đến rất nhanh, bọn họ đã chạy đến điểm ẩn nấp của hai kẻ bị mất mạng lúc trước.

Người cầm đầu là một nam tử che mặt thân thể cao to, mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh, thậm chí còn có giày để đi, đi theo phía sau là mười mấy người che mặt.

Thấy tại đây không có ai, gã đi quanh một vòng, nhìn thấy kí hiệu ngón tay sáng ánh huỳnh quang, đám người lập tức ào ào lần theo.

Điểm giết người kì thực cách nơi này không xa, bởi vì lúc đó Sư Xuân sợ để lâu đêm dài lắm mộng, không dám kéo dài thời gian nên đã động thủ gần đây.

Mười mấy người che mặt chẳng mấy chốc đã chạy đến hẻm núi nơi xảy ra vụ việc. Bọn họ dừng lại vì ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó phát hiện ra thi thể.

Nam tử che mặt lấy ra một ống mồi lửa tinh xảo từ bên hông, thổi cháy lên, tự tay tháo khăn che mặt của hai thi thể, rọi sáng nhìn xem khuôn mặt, thở dài một hơi, rồi đi kiểm tra khu vực hiện trường. Sau đó, gã bước ra khỏi hẻm núi, dõi mắt nhìn chằm chằm khung cảnh hoang vu nhấp nhô trong màn đêm một lúc lâu.

Không biết hung thủ đi hướng nào, gã biết, truy đuổi một cách mù quáng không có ý nghĩa gì, gã quay người lại nói một câu rồi bỏ đi một mình: "Các ngươi giải quyết hậu quả đi."

Gã không phải đi nơi nào khác mà lao thẳng một mạch về khu vực khai quật.

Một vầng trăng sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, ánh sáng bàng bạc lành lạnh như thủy ngân đổ xuống.

Trên chiếc ghế bên ngoài đường hầm, Kỳ Tự Như nằm nhắm mắt dưỡng thần, hai gã kiệu phu canh ở hai bên, tại cửa hang có bảy tám gã giám công canh gác.

Thân Vưu Côn không ở đây, gã bị cữu cữu của mình đuổi vào bên trong nơi khai quật, bắt phải đích thân giám sát.

Một bóng người trực tiếp từ trên núi phi thân lao xuống, rơi vào trong sơn cốc, thủ vệ ở cửa đường hầm lập tức nhìn tới, có người quát hỏi: "Ai đó?"

Các thủ vệ dồn dập rút vũ khí ra, Kỳ Tự Như cũng mở mắt nhìn tới, nhìn thấy một nam tử che

mặt cơ thể cường tráng đang bình tĩnh đi tới, hắn lập tức lên tiếng trấn an những người xung quanh, "Không sao, người mình."

Nam tử che mặt không có đi tới bên cạnh, mà dừng lại cách xa mấy trượng, khẽ gật đầu với Kỳ Tự Như.

Kỳ Tự Như chống ghế đứng lên, từ chối sự hỗ trợ của kiệu phu ở hai bên, đồng thời ngăn cản hai người đi theo mình. Hắn một mình đi đến. Khi đến bên cạnh nam tử che mặt, hắn không dừng lại mà cất bước tiếp tục đi tới, nam tử che mặt lập tức đi theo.

Các thủ vệ cửa hang quay mặt nhìn nhau, đều nhận thấy lực lượng của bên Thân Vưu Côn cường đại, lại còn có nhân thủ khác.

Sau khi đi đến một vị trí đại khái có thể tránh khỏi bị nghe lén, Kỳ Tự Như mới dừng lại, không nói gì, chờ đợi.

Nam tử che mặt đến gần, ghé sát tai nhỏ giọng thông báo: "Có người xông qua vòng phong tỏa của chúng ta ở ngoại vi, còn giết chết hai người của chúng ta."

"Ta còn tưởng rằng ngươi tới đây để báo tin vui." Sắc mặt Kỳ Tự Như trong nháy mắt trở nên âm trầm, quay đầu nhìn gã, "Ngay cả thứ ta đưa cho ngươi cũng không hạ được đối phương?"

Nam tử che mặt: "Không có tác dụng, đối phương hạ thủ quá nhanh, nhanh đến mức có phần không bình thường. Ta chạy đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể nhưng vẫn muộn, không thấy được hung thủ là ai, có mấy người.

Nhìn từ vị trí xảy ra vụ án, người của chúng ta đuổi theo hung thủ chưa được bao xa thì bị phát hiện, thậm chí còn không phát hiện thấy bất kì một dấu vết đánh nhau dư thừa nào, có thể thấy trận đấu kết thúc rất nhanh.

Theo tình trạng bị giết, cả hai hẳn là đều bị giết chết bởi cùng một người. Thậm chí, có một người còn chưa kịp rút vũ khí ra. Cho nên, hoặc là thực lực hung thủ quá mạnh mẽ khiến người của chúng ta ngay cả cơ hội phản kích hay chạy trốn cũng không có, hoặc chính là đánh lén. Bất kể theo cách nào, hung thủ này đều không đơn giản. Là người từ nơi này chạy ra ngoài sao?"

Nói xong liền im lặng chờ đợi.

Sắc mặt Kỳ Tự Như rất không tốt, hắn tất nhiên biết rõ chuyện này do ai làm ra, nhưng không ngờ rằng bố trí cẩn thận của mình ở ngoại vi lại yếu đuối như thế, lại để tên đó dễ dàng thoát thân như vậy. Việc này khiến cậu cháu bọn họ trông có vẻ buồn cười.

Trước đó hắn lo lắng chuẩn bị dự phòng này có thể không ngăn được, nào ngờ quả nhiên đã để lọt lưới. Xem ra, chỉ có thể phải báo việc này cho gia tộc.

Lúc trước hắn từng nghĩ sẽ giấu giếm gia tộc, về sau nghĩ đến việc tên Đại đương gia chạy thoát đó cũng là người biết chuyện này, ai biết hắn đoạt lấy bảo vật đem đi làm gì, ai biết liệu có một ngày nào đó hắn có lộ ra hay không, sau khi cân nhắc, hắn bỏ đi ý định giấu giếm.

Sau khi hít sâu mấy hơi để ổn định tâm tình, hắn chậm rãi nói: "Chuyện nơi này sắp xong rồi, tập hợp nhân thủ đến gần đây chờ lệnh đi."

"Được." Nam tử che mặt khẽ gật đầu đáp lời, rồi lập tức xoay người rời đi, tung lên hạ xuống mấy lần, biến mất trên đỉnh núi.

Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đang ở trong thung lũng gần đó, bọn hắn áp sát vào bóng tối của ngọn núi, không dám nhúc nhích khi nhìn thấy bóng dáng nam tử che mặt băng qua rời đi.

Bọn hắn chỉ vừa mới chạy đến đây.