Bóng người đan xen vào nhau, "Keng keng", sau hai tiếng kim loại va chạm vào nhau, người che mặt đối chiến cúi đầu nhìn lồng ngực phun máu của mình, rồi đổ ập xuống.
Bóng người tập kích chính là Sư Xuân. Khi hắn rung thanh đao cho máu rơi xuống thì một kẻ che mặt khác còn chưa kịp rút kiếm đã phải rơi đầu khỏi cổ, nghiêng người đổ xuống.
Thực lực của Đại đương gia Đông Cửu Nguyên không phải chuyện đùa, mặc dù cơ thể chưa hoàn toàn bình phục sau cơn đau trước đó, nhưng chém hai người vẫn dễ dàng như cắt rơm cắt cỏ.
Ngô Cân Lượng ở bên ngoài nghe tiếng đánh nhau, lập tức quay người, một tay kéo bộ quần áo che người quàng lên cổ, một tay lật đao, hất một khối đá dài mảnh rơi khỏi đao rồi kéo thanh đao lao về phía miệng vào hẻm núi, định tham gia trận chiến.
Thì ra, vừa rồi hắn không phải ôm người, đó thanh đại đao của hắn, trên thân đạo đặt một khối đá mà thôi.
Khi nhảy đến nơi, hắn không còn cơ hội xuất thủ.
Thấy hai người bám theo đã bị giết, Ngô Cân Lượng lập tức hất đầu ra hiệu, nói: "Đuôi đã bị cắt đứt, chúng ta có thể yên tâm chạy trốn rồi. Việc này không nên chậm trễ, chạy nhanh đi."
Sư Xuân nhặt vỏ đao lên cắm đao vào rồi trầm giọng nói: "Chúng ta phải quay lại nơi khai quật một chuyến!"
"Cái gì?" Ngô Cân Lượng gần như rớt cả tròng mắt, xác nhận lại lần nữa: "Về nơi khai quật? Ta không nghe nhầm chứ?"
Sư Xuân: "Hai cái đuôi này không chỉ nhằm vào chúng ta, mà còn nhằm vào toàn bộ những người rời khỏi khu khai quật đó."
Ngô Cân Lượng không hiểu, hỏi: "Ý của ngươi là?"
Sư Xuân: "Sở dĩ Thân Vưu Côn không truy sát chúng ta, thứ nhất là vì hắn đã chậm một bước, chưa chắc đã đuổi theo kịp, thứ hai, và cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, vòng ngoài có bố trí nhân thủ để chặn giết, nhưng việc triển khai nhân thủ này chắc chắn không phải để nhằm vào chúng ta, bởi vì trước đó hắn không biết chúng ta ở bên trong đường hầm, nếu không, chúng ta căn bản không thể nào chạy thoát ra khỏi khu khai quật."
Hắn chuyển thanh đao ra sau lưng, "Sau khi xác nhận được hai cái đuôi này đúng là đang bám theo chúng ta, ta mới nhận ra rằng chúng ta đã bỏ sót một chuyện."
Ngô Cân Lượng có vẻ đang cố gắng bám theo dòng suy nghĩ của hắn, "Chuyện gì?"
Sư Xuân quay người nhìm chằm chằm thi thể trên mặt đất, "Thân Vưu Côn đang làm chuyện không thể công khai, nhưng tại đó lại có nhiều người như vậy nhìn thấy, hắn có thể mong chờ vào việc đám ô hợp đó giữ kín bí mật cho hắn sao?"
"Diệt khẩu?" Ngô Cân Lượng buột miệng nói ra từ này, sau đó lập tức kinh hãi thốt lên, "Một lần diệt khẩu nhiều người như vậy ư?"
Sư Xuân: "Chỉ vì có quá nhiều người tham gia cho nên chúng ta không nghĩ theo hướng này. Bây giờ nhìn lại, đám người bản địa chúng ta quá quê mùa, không trải qua việc đời bằng người bên ngoài."
Ngô Cân Lượng nhanh chóng nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng đám nhân thủ được bố trí ở vòng ngoài này thì ra là để ngăn chặn cá lọt lưới. Nhưng hắn vẫn có điểm không hiểu, "Người ta diệt khẩu là chuyện người ta, chúng ta quay lại làm gì? Chúng ta thoát hiểm không dễ dàng, ngươi còn muốn cứu đám ô hợp kia hay sao?"
Sư Xuân: "Thật sự đã thoát hiểm rồi sao? Bảo vật mà bọn họ muốn đào đã bị lấy đi, danh tính chúng ta đại khái cũng đã bị bộc lộ, từ giờ trở đi, bọn họ sẽ tuy đuổi chúng ta trên khắp thiên địa này... Ngươi nói xem, nếu vì để diệt khẩu, bên cạnh Thân Vưu Côn không có nhân thủ nào bảo vệ, tin tức chúng ta xuất hiện tại nơi này có phải là cơ hội để xóa bỏ hoàn toàn hay không?"
Mặc dù chủ đề câu chuyện thay đổi đột ngột, nhưng Ngô Cân Lượng vẫn nhanh chóng hiểu ra, hai mắt lập tức sáng lên, "Hắn đã bị phế bỏ tu vi, đây lại là nơi hoang sơn dã lĩnh, cho dù hắn muốn giết người diệt khẩu thì cũng không thể không giữ lại người nào ở bên cạnh để bảo vệ mình. Ngươi nghĩ thật hay! Nhưng dù sao hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, có cơ hội chúng ta nhất định phải thử xem, nếu thành công thì sao chứ?"
Hiển nhiên, hắn cũng là một kẻ liều mạng, có cơ hội đánh nhau, hắn sẽ không muốn bỏ lỡ.
"Bọn họ đã báo tin, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sẽ sớm có người chạy đến. Đi vòng đi." Sư Xuân chỉ tới lối ra hẻm núi, ra hiệu bắt đầu đi vòng từ nơi đó. Hắn vừa nói vừa lao đến chỗ lối ra, vươn đầu quan sát bên ngoài.
Ngô Cân Lượng kéo bộ hắn phụ vắt trên vai xuống, vo lại một cục, nhét vào bọc hành lý trên lưng mình, thoáng nhìn thi thể nằm trên mặt đất, khiêng đao chạy tới trước mặt Sư Xuân, cất lời phàn nàn: "Ngươi nói xem nào, nếu đã phải quay lại, cần gì phí công phí sức lấy mạng bọn họ. Ngươi không thấy mệt sao?"
"Bọn họ chết ở đây càng chứng tỏ chúng ta đã chạy thoát ra ngoài." Sư Xuân nói xong liền nhảy lên, lao ra ngoài.
Ngô Cân Lượng ngẩn người, nghĩ lại thấy có lý, khiến cho bên kia lầm tưởng bọn hắn đã chạy thoát, bọn hắn sẽ an toàn hơn khi quay trở lại. Đến lúc đó, cho dù không có cơ hội động thủ, bọn hắn cũng có thể an toàn lặng lẽ thoát thân.
Hắn cười hắc hắc rồi tung người đuổi theo.
Hai người không đi theo con đường đã đi trước đó, Sư Xuân dẫn đường. Dựa vào vị trí của những kẻ ẩn nấp trong cảnh tượng kỳ lạ mà hắn đã nhìn thấy bằng mắt phải lúc trước, hắn tìm đường khác luồn trở lại, chủ yếu là sợ đụng đầu viện binh của quân địch chạy đến sau khi nhận báo tin.