Chương 18: Ta bị bệnh

Trên ngọn núi đó quả thực có hai người đang mai phục, đó là hai người che mặt bằng vải đen. Bọn họ cũng đang theo dõi hai người Sư Xuân.

May mà nơi đây trụi lủi không có một ngọn cỏ nào, khắp nơi trống trải, rất dễ phát hiện có ai đó đang di chuyển trong tầm mắt. Nếu là ở trong núi rừng, cho dù thị lực của tu sĩ hơn xa người thường, bọn họ cũng khó thể phát hiện ra. Tuy nhiên, lúc này trời đã tối, khoảng cách lại khá xa, nếu không đến gần, bọn họ căn bản không thể nhìn ra được hai người này như thế nào.

Sau khi người che mặt ở điểm mai phục đối diện leo lên đến đỉnh núi, gã nhỏ giọng hỏi người che mặt ở tại chỗ, "Chuyện gì vậy? Hai người này tại sao lại ngồi ở đó nghỉ ngơi vậy chứ?"

Người tại chỗ nhỏ giọng đáp lại: "Ta làm sao biết được."

Người đến sau hỏi tiếp: "Vậy có tính là rời khỏi hay không?"

Người tại chỗ nói: "Không lẽ ngươi cho rằng bọn hắn chạy đến đây chơi, xong rồi sẽ quay ngược lại hay sao?"

Người đến sau khẽ cười một tiếng, hiển nhiên đã nhận ra câu hỏi này có chút dư thừa.

Người tại chỗ cởi chiếc lồng lớn cỡ nắm tay treo ở bên hông xuống, mở nắp đậy ra, bắt ra một con chim nhỏ, trên người con chim nhỏ có viết hai chữ nguệch ngoạc mơ hồ "Bốn bảy", sau đó tung nó về sơn cốc phía sau.

Con chim nhỏ lập tức bay vút qua sơn cốc, rời đi.

Sư Xuân cũng nhìn thấy con chim nhỏ bay đi, tuy nhiên xuất hiện trong mắt phải của hắn chỉ là một nhúm sương nhỏ màu trắng mù mờ, nhưng từ hình dạng và chuyển động của nó, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được đó là cái gì, đại khái cũng có thể đoán được con chim nhỏ bay lên vào lúc này có tác dụng gì.

Hắn chớp chớp mắt, không ngờ đã quên đi đau đớn, hắn lại quan sát xung quanh lần nữa, muốn nhìn xem còn có sương trắng hình người nào nữa hay không.

Hắn mơ hồ nhìn thấy còn có, nhưng vị trí có vẻ rất xa. Hắn đổi sang nhìn bằng mắt trái để đối chiếu, quả thực khá xa, cách đây mấy ngọn núi. Xét theo phương vị, ở đó hẳn là cùng một trận tuyến với nơi đây. Hắn lại chuyển sang mắt phải, muốn nhìn xa hơn, không biết tầm nhìn theo cách này có thể nhìn được bao xa, tuy nhiên, hắn không nhìn thấy đám sương mù nào khác.

Và cảnh tượng kỳ lạ trước mắt phải cũng dần dần phai đi, tầm nhìn của đang chậm rãi trở lại bình thường.

Hắn nhanh chóng thi pháp kiểm tra cơ thể mình, phát hiện lần này đỡ hơn rất nhiều, cơn đau không ảnh hưởng quá nhiều đến chức năng cơ thể.

Ngô Cân Lượng ở bên cạnh chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi nhỏ: "Xuân Thiên, chuyện gì vậy chứ?"

Sư Xuân nhìn về phía ngọn núi có người ẩn nấp, "Có kẻ đang mai phục trên đỉnh ngọn núi kia."

"Hả?" Ngô Cân Lượng quay đầu nhìn tới, với ánh sáng và khoảng cách này, làm sao có thể nhìn thấy được người mai phục đã che giấu thân hình, tròng mắt suýt chút nữa lồi cả ra ngoài nhưng vẫn không nhìn ra được bất kì dấu hiệu nào.

"Ta bị bệnh..." Sư Xuân nói xong liền nằm xuống, thuận tay túm lấy tai Ngô Cân Lượng kéo đến, thì thầm vào tai hắn một lúc.

Ngô Cân Lượng thỉnh thoảng gật đầu, sau đó mở túi hắn phục của Sư Xuân ra, lấy quần áo che phủ lên người Sư Xuân, sau đó dùng thanh đao to lớn của mình làm tấm ván, đặt Sư Xuân lên, rồi kéo cả đao và người cùng đi.

Khi đi qua dưới chân núi có người ẩn nấp, lợi dụng lớp quần áo che phủ, tay Sư Xuân nằm chặt chuôi đao, sẵn sàng rút đao ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, đề phòng khả năng bị nhào tới đánh lén.

Hắn cũng giả vờ tỏ ra bệnh tật yếu ớt, hi vọng có thể dẫn dụ hai tên kia đến tập kích.

Hai người bọn hắn lăn lộn tại Đông Cửu Nguyên cho đến bây giờ, khi ở tình huống đơn đả độc đấu hay hai đối hai, bọn hắn sẽ không dễ dàng khiếp sợ.

Kết quả không như hai người mong muốn, khi bọn hắn đã băng qua ngọn núi, vẫn không thấy hai tên đang mai phục đó xuất thủ.

Sư Xuân tựa vào khuỷa tay Ngô Cân Lượng, nhân cơ hội quan sát phía sau, phát hiện hai tên mai phục đã di chuyển, đang bám theo sau, hắn liền nói nhỏ với Ngô Cân Lượng mấy câu.

Ngô Cân Lượng lập tức hơi thay đổi hướng đi, Đông Cửu Nguyên dù sao cũng là địa bàn của bọn hắn, hơn nữa bọn hắn là cố ý tới đây gây chuyện, nên quen thuộc với địa hình nơi đây.

Hai kẻ âm thầm bám theo không dám đến gần, sợ đánh rắn động cỏ, thỉnh thoảng lại đè lên tảng đá dọc đường, để lại một dấu ngón tay phát ra ánh huỳnh quang.

Không lâu sau, Ngô Cân Lượng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ. hắn xoay người chui vào trong một hẻm núi chật hẹp.

Khi bọn họ đuổi đến nơi, Ngô Cân Lượng đã ra khỏi hẻm núi, nhưng hắn không tiếp tục đi tới, ôm người đứng đó hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang nhìn cái gì.

Hai người bám theo không dám đi ra ngoài, nên trốn ở chỗ lõm trong hẻm núi, đứng yên âm thầm quan sát.

Đột nhiên có một tiếng keng vang lên, hai người kinh hãi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng người nhảy ra khỏi một hốc lõm trên vách đá, người che mặt ở đối diện vội vàng rút kiếm.