Chương 17: Bất an mãnh liệt

Nghe nói như thế, Ngô Cân Lượng quay lại nhìn xem con đường vừa đi qua, không hề thấy có gì khác thường, quả thực có vẻ bất thường, nhưng hắn vẫn tìm được lí do, "Bảo vật trong hầm hẳn phải quan trọng hơn chúng ta. Đối với bọn họ mà nói, trước tiên lo cho bảo vật không phải là chuyện gì bất thường, đúng không?"

Sư Xuân nghiêm túc nói cho hắn biết, "Đám tinh vân màu tím lấp lóe đó đang ở trên người ta."

"Hả?" Ngô Cân Lượng sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại to gan như vậy, lại dám lấy bảo vật đó đi ngay trước mặt mọi người, thực sự quá kinh người. hắn lập tức đưa tay vén đũng quần của hắn, "Nó đâu, nó đâu rồi, lấy ra xem nào..."

Bốp! Sư Xuân vung tay vỗ cái bốp, đẩy tay hắn ra, "Về sau rồi nói."

Ngô Cân Lượng rụt tay về, cười mỉa, ngước mặt nhìn bầu trời, trong đầu lại đang suy nghĩ lí do, "Đúng vậy, trời đã tối rồi, thứ đó sẽ phát sáng lên, rất dễ dàng bộc lộ." Tiếp đó gã trở nên nghiêm nghị: "Đúng như ngươi nói, ngươi đã cướp lấy bảo vật mà người ta phí công phí sức mới tìm ra, vậy mà không thấy có dấu hiệu nào đuổi theo lấy về, trong khi thực lực của bọn họ mạnh hơn và chiếm thế thượng phong. Quả thực có chút không bình thường."

Đâu chỉ là một chút, mà là cực kì bất thường. Sư Xuân cảnh giác nhìn xung quanh một lần nữa, nhận định rằng việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, trong bóng tối xung quanh dường như có ẩn giấu điều gì đó kinh khủng. Càng không hiểu lí do, hắn càng cảm thấy lo lắng.

Hắn không sợ đánh đánh giết giết, nhưng những thứ chưa biết và không chắc chắn khiến hắn lo lắng, khẩn trương, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng là một câu chí lý.

Khi thần kinh của hắn khẩn trương đến một mức độ nhất định, hắn đột nhiên rên lên một tiếng "A", không quan tâm nổi thanh đao trên tay, đột nhiên thả ra, hai tay giơ lên ôm đầu, cảm giác đau đớn như đầu óc bị xé rách ra ngàn vạn mảnh, tủy sống thì bị vô số con kiến gặm cắn lại xuất hiện.

Lần này, không biết có phải vì đã trải qua một lần rồi nên đã có sự thích nghi tương đối, hay do cường độ nhẹ hơn lần trước, hắn không bị đau đớn đến nỗi suýt ngất đi, nhưng cũng khiến cho hắn chịu đủ đau đớn.

Điều không thay đổi chính là cảnh tượng kì quái không rõ là gì kia lại xuất hiện trước mắt, hắn như đã rơi vào trong một thế giới quang ảnh hư huyễn.

Thế giới này rất quái lạ, dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kì loại ánh sáng nào, ánh đèn bên trong đường hầm hay ánh sáng bầu trời lúc này đều không hề có bất kì tác động nào đối với sự sáng tối của nó.

Khi nhắm mắt phải lại, hắn nhìn thấy thế giới bình thường, còn khi nhắm mắt trái, trước mắt hắn là khung cảnh đầy màu sắc kỳ quái, ly kỳ. Hắn không rõ hình ảnh này là do cơn đau làm cho thị giác xuất hiện ảo giác hay là điều gì khác.

Ngô Cân Lượng không thể nào không nhận ra tình huống dị thường rõ ràng như vậy, hắn kinh hãi đưa tay giữ lấy hắn, hỏi: "Xuân Thiên, chuyện gì vậy?"

Nào ngờ, Sư Xuân đang run rẩy vì đau đớn lại giơ tay đẩy hắn ra, xoay người nằm xuống sườn dốc thở hổn hển. Chỉ thấy hắn nghiến răng, mười ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, rồi dường như rất nỗ lực hạ quyết tâm, đột ngột ngồi dậy, nhắm mắt trái lại, run rẩy quay đầu nhìn xung quanh.

Ngô Cân Lượng buông vũ khí, quỳ xuống đất đỡ hắn, một tay muốn bắt mạch kiểm tra cho hắn, nói: "Xuân Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Sư Xuân dùng cùi chỏ thúc vào ngực hắn, run cầm cập cố gắng thốt ra mấy chữ qua kẽ răng, "Im miệng, nằm xuống, đừng che ta."

Bị đánh ngã, Ngô Cân Lượng lại định đứng lên, nhưng vừa mới ngóc đầu lên lại nghe được hắn nói như vậy, hắn liền nằm xuống lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào hắn, rất muốn hỏi xem, tại sao hắn lại nhằm một con mắt nhìn ngó xung quanh, để làm gì?

Sư Xuân làm vậy là vì chợt nhớ tới cảnh tượng hắn nhìn thấy đám người ở góc rẽ bên trong đường hầm lúc trước, khi đó hắn đang cố gắng rời khỏi đó sau khi bị đám tinh vân xâm nhập vào người.

Cảm giác bất an mãnh liệt đối với xung quanh giao nhau với hình ảnh trong đường hầm thoáng hiện lên trong đầu khiến hắn nỗ lực đứng lên, nhắm mắt trái lại, thử dùng mắt phải quan sát các nơi.

Hô hấp vẫn còn rối loạn, hắn từ từ xoay đầu, mắt phải đảo qua khung cảnh kì dị trước tầm mắt, đột nhiên đầu hắn dừng lại.

Hắn chỉ có ý định thử xem, không ngờ thật sự nhìn thấy hình dạng hai vật thể như đám sương trắng lơ lửng trong khoảng không kì dị này. Hai khối sương trắng đó không ở cùng một nơi, một khối đang chậm rãi đến gần một khối khác.

Khi sự chú ý tập trung vào việc khác, hắn cảm thấy cơ thể không còn khó chịu như trước.

Hắn nhắm mắt phải lại, mở mắt trái ra, hình ảnh hai đám sương trắng biến mất, vị trí tương ứng với hai khối sương trắng cũng không phải là lơ lửng trong không trung, một vị trí trong đó ở trên ngọn núi mà bọn hắn đang đi tới.

Hắn lại đổi sang nhắm mắt trái, mở mắt phải, so sánh hai hình ảnh, quả thực là ở vị trí đó. Một vật thể như sương trắng khác cũng đã đến cạnh bên khối sương trắng cố định kia.

So sánh sự biến đổi này với cảnh tượng nhìn thấy trong đường hầm lúc trước, hắn nhận ra rằng mình có thể đã thực sự nhìn thấy được hai người đang mai phục. Tại sao lại có chuyện như vậy? Hắn không hiểu có chuyện gì xảy ra.