Nhưng hắn cho dù trốn cũng không trốn được cả đời, đợi hắn trở về Trường An mình sẽ có hành động.
Nhưng hiện tại mình không muốn cùng với Lý Thế Dân trở mặt, không làm gì hắn được.
Người này đúng là thông minh .
Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi cười lạnh một tiếng.
- Người của Sài công bên kia đã phái tới chưa?
- Đã đến ha ba mươi người hiện tại Chu Mai ở trong giang hồ cũng đã đắc ý mắt thấy đã trở thành Đoàn Đầu rồi.
- Mệnh cho Sài công tiếp tục phái người, lại nói với Chu Mai đem Trường An khống chế trong tay.
Nếu như cần tiền bạc thì có thể liên hệ trực tiếp với Đường Nhân thương hộ, dưới một trăm quan thì không cần thông bẩm.
Thẩm Quang đáp ứng sau đó lui về phía sau.
Ngôn Khánh đi trở về vừa nghĩ ngợi bước kế tiếp.
Trường An đúng là rất lớn.
Tuy nhiên hiện tại hắn gần như đã nắm trong tay.
Nhất cử nhất động của hắn hiện tại đều bị Lý Kiến Thành chú ý, mà Lý Thế Dân cũng không cho hắn lớn mạnh.
Thế nhưng Lý Uyên có thể đơn giản để hắn rời đi sao?
Vất vả mới đem hổ nhốt vào lồng nếu đổi lại là mình, Ngôn Khánh cũng không dễ để cho con hổ này giãy dụa.
Nhưng phải làm sao đây?
Ngôn Khánh vừa đi vừa trầm ngâm.
Bất tri bất giác một đoàn người đã trở về vương phủ.
Chưa đợi Ngôn Khánh xuống xe thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã đi tư trong vương phủ ra.
- Dưỡng Chân ngươi đã trở về ta còn đang chuẩn bị đi tìm ngươi.
Lý Ngôn Khánh ngạc nhiên nói:
- Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không phải là trong nhà gặp chuyện không hay.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Vừa rồi An đại tướng quân phái người tới nói, bệ hạ có sắc lệnh cho ngươi về thì lập tức vào cung gặp.
Cẩn thận ngẫm lại sẽ phát hiện ra Lý Ngôn Khánh từ khi đi vào trong Trường An không có bất luận thực quyền nào, nhưng mỗi khi gặp chuyện phát sinh, Lý Uyên nhất định sẽ mời hắn, bắt đầu là chuyện của Phòng Huyền Linh, sau đó là chuyện của sứ đoàn Đột Quyết.
Bởi vậy có thể thấy được Lý Uyên cũng không phải muốn làm lạnh Lý Ngôn Khánh mà còn nghĩ xem sử dụng Lý Ngôn Khánh thế nào.
Lý Ngôn Khánh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế từ khi Vương Thế Sung đầu hàng lịch sử này đã trở nên rất loạn.
Tiêu thái hậu cũng không ở lại Mạc Bắc mà được sự ủng hộ của Trương thị thành lập nên một triều đình phía Nam, thanh thế thậm chí còn mạnh hơn vài phần vớ Tiêu Tiễn Hậu lương, thực lực của Lý Thế Dân cũng không mạnh như tưởng tượng của Lý Ngôn Khánh, ít nhất trước mắt Lý Thế Dân không hùng hậu bằng Lý Kiến Thành.
Hắn thậm chí không kịp thay quần áo vội vàng tiến vào hoàng thành.
Canh giữ Chu tước môn vẫn như cũ là Điền Phong.
Vừa nhìn thấy Lý Ngôn Khánh hắn không nói nhiều lời trực tiếp đưa vào trong hoàng thành.
- Điền tướng quân đã xảy ra chuyện gì?
Trước khi đến Thừa Thiên môn, Lý Ngôn Khánh cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy, để cho tiểu vương chuẩn bị.
Điền Phong nhẹ nhàng ho khan một tiếng hạ giọng nói;
- Ở giữa trưa Tương Châu truyền tới tin tức, Tô Châu sáu ngày trước đánh lén Kinh sơn, tổng quản Kinh châu Sử Vạn Bảo bị giết.
Kinh Châu bị tập kích, Sử Vạn Bảo bị giết?
Lý Ngôn Khánh đương nhiên biết rõ Sử Vạn Bảo hắn đường đường chính là Trường An đại hiệp, tổng đoàn đầu ở Trường An, là đầu lĩnh lưu manh, được Lý Uyên rất trọng dụng, hiện tại cũng đã là tổng quản một châu.
Tuy nhiên nếu như chỉ là Sử Vạn Bảo bị giết thì cũng không cần phải vội vã như thế.
Nhưng Điền Phong nói Lý Ngôn Khánh cần phải thận trọng hắn cũng không truy vấn nữa, hai người tới ngoài điện Điền Phong tiến vào thông bẩm, trong đại điện truyền chiếu lệnh ra Lý Ngôn Khánh lập tức tới chính điện thương nghị sự tình.
Ngôn Khánh vừa đi vào chính điện thi lễ quân thần với Lý Uyên thì lui sang một bên.
- Dưỡng Chân sao lại mặc trang phục như vậy.
Đám văn võ đại thần đều mặc quan phục mà Lý Ngôn Khánh thì mặc áo bào màu trắng vô cùng bắt mắt.
Lý Ngôn Khánh vội vàng trả lời:
- Khởi bẩm hoàng thượng cũng không phải vi thần không biết lễ nghĩa mà thời gian thật sự cấp bách, thần hôm nay cùng với Đậu phò mã uống rượu ở Tây thị, về nhà nghe nói bệ hạ triệu kiến ngay cả y phục cũng không kịp đổi vội vàng tới đây.
Khuôn mặt tối tăm phiền muộn của Lý Uyên liền nở ra một nụ cười.
Hắn đột nhiên khoát tay:
- Dưỡng Chân khanh tới đây.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình nhanh chóng bước vài bước trên thềm ngọc.
- Thái tử đem sự tình nói qua với Dưỡng Chân.
Hóa ra để cho Lý Ngôn Khánh tới đây chính là chủ ý của Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành đem Lý Ngôn Khánh kéo xuống bên cạnh một bên giải thích với hắn một bên nhìn trộm dò xét Lý Uyên phía xa.
Cử động này khiến cho rất nhiều người hiểu ra.
Lý Uyên tại sao lại đóng băng Lý Ngôn Khánh lại, nguyên nhân hẳn là bệ hạ đã quyết định không cải biến địa vị của thái tử sao? Áp chế Lý Ngôn Khánh nhưng thật ra là để thái tử sau này đăng cơ bên người có một phụ thần đắc lực.
Ai cũng biết Lý Ngôn Khánh danh vọng rất cao hơn nữa tính tình cao ngạo thậm chí còn ngang ngược.
Dùng phương pháp bình thường áp chết Lý Ngôn Khánh thì không được chỉ có thể dùng cách này, sau này thái tử đăng cơ, Lý Ngôn Khánh làm sao có thể không mang ơn?
Dù sao Lý Ngôn Khánh mới hai mươi tuổi, sau khi thái tử đăng cơ hắn cũng vào tráng niên.
Mười nam hai mươi năm đủ cho mũi nhọn của Lý Ngôn Khánh bị gọt giũa sạch sẽ.
Mà Lý Kiến Thành cùng với Lý Ngôn Khánh bàn tán xì xào với nhau, những người bên cạnh cũng chứng minh thêm hai người có giao hảo với nhau, mà Tần vương và Hà Nam vương không hòa hợp với nhau lắm, vậy thì Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên quy phục thái tử.
- Dưỡng Chân chuyện có phần khó giải quyết.
Tạ Ánh Đăng của Tô Châu Tùy Nghiệt đã tập kích Kinh Châu mà Kinh Châu tổng quản Sử Vạn Bảo lại bị giết trong loạn quân, sau đó Tây An vương ở Tương Châu khởi binh có ý đồ giúp đoạt lại lại bị Đỗ Phục Uy phục kích tám nghìn thủy quân toàn quân bị dị, Tây An vương mất tích ở trong loạn quân đến nay sống chết không rõ.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi.
Nếu như nói Sử Vạn Bảo bị giết là một chuyện mà thôi còn Tây An vương chết trận thì đúng là đã trở nên nghiêm trọng.
Tây An vương chính là Lý Hiếu Cung.
Hôm nay sống chế không rõ nhưng kết cục có thể suy đoán được.
Nếu như chết trận thì ở trong sông nước mênh mông hài cốt cũng không còn nhưng nếu bị bắt thì ít ngày nữa có thể nhận được tin tức.
Mặc dù thời điểm này Tương châu nguy cấp.
Tiêu Tùy cướp lấy Tương Châu cũng có ý muốn đem Kinh Tương và Giang Đông hợp thành một thể.
Giang Nam nhị tiêu liên thủ với nhau cũng có nghĩa Lý Đường mất đi một chỗ đặt chân, Tiêu Tùy có thể mượn cơ hội này uy hiếp lãnh địa Lý Đường.