Ngôn Khánh uống một ngụm rượu, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía cửa sổ, nói thật Lý Vân Tú hắn không hề có chút oán hận nào, thậm chí Lý Vân Tú và Bùi Thúy Vân vẫn là tỷ muội tốt với nhau nhưng không hiểu sao hết lần này tới lần khác Lý Vân Tú chướng mắt hắn, hắn cũng chướng mắt Lý Vân Tú, cái này có lẽ là chuyện trời sinh không hợp nhau. Lý Ngôn Khánh không thích Lý Vân Tú len vào chính sự, Lý Kiến Thành cũng thế, Lý Thế Dân cũng thế đây là chiến tranh của nam nhân, nữ nhân chen vào thì còn ra gì. Lý Ngôn Khánh thậm chí cho rằng nếu như không có Lý Vân Tú len vào nói không chừng Lý Thế Dân cũng không có dã tâm khổng lồ như vậy.
Trong lịch sử Bình Dương công chúa rất sớm, lại chế không minh bạch.
Lý Ngôn Khánh thậm chí còn ác ý phỏng đoán Lý Vân Tú chết là bởi vì sự hiện hữu của nàng khiến cho Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân thủy hỏa bất dung, hậm hực mà chết.
Bình Dương công chúa chết khi nào.
Ngôn Khánh nhớ không rõ.
Tuy nhiên hắn nhớ mang máng, Bình Dương công chúa chết sau khi biến ở Huyền Vũ môn xảy ra.
Mà biến ở Huyền Vũ môn thì vào năm Vũ Đức thứ chín.
Lý Ngôn Khánh ngạc nhiên hiện tại đã là năm Vũ Đức thứ ba nói cách khác sáu năm sau sẽ diễn ra biến ở Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân cũng trở thành Đường Thái tông, thời gian của mình xem ra càng lúc càng ít.
- Phụng Tiết.
- Sao?
- Ngươi có biết một người tên là Thường Hà không?
Đậu Phụng Tiết giật mình sau đó lắc đầu nói:
- Cái tên này ta chưa từng nghe nói qua.
Thế nào ngươi muốn tìm người này gây phiền toái sao, nếu như hắn ở trong Bắc Nha thì ta nhất định sẽ tìm.
Trong trí nhớ của hắn Thường Hà trấn thủ Huyền Vũ môn.
Người này xem ra là người của thái tử nhưng lúc xảy ra biến ở Huyền Vũ môn hắn lại không hề xuất hiện, vì Thường Hà này nên Lý Kiến Thành Lý Nguyên Cát không hề phòng bị tiến vào Huyền Vũ môn bị Lý Thế Dân phục kích giết chết.
Sau đó Lý Thế Dân đăng cơ, Thường Hà hình như cũng được trọng dụng.
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
- Phụng Tiết giúp ta một chuyện được không?
- Ha ha ngươi khách khí làm chi, có chuyện gì cần ta xuất lực thì cứ nói.
- Nếu có một ngày Thường Hà này đảm nhiệm làm tay chân ở Huyền Vũ môn thì chớ luận ta có ở Trường An hay không cũng phải báo cho ta biết.
Đậu Phụng Tiết khẽ giật mình nói:
- Thế là sao, ngươi chuẩn bị rời khỏi Trường An?
Ngôn Khánh khẽ cười nói:
- Cũng không phải ta muốn ly khai mà chỉ khi ta rời khỏi Trường An thì tất cả mọi người mới có lợi.
Đậu Phụng Tiết nghe vậy thì không hiểu rõ hắn gãi gãi đầu.
Lý Ngôn Khánh cũng không lo lắng vì hắn biết rõ Đậu Phụng Tiết tính tình nhu nhược nhưng là một người giữ được bí mật.
- Còn có một chuyện ta cần ngươi giúp.
- Ngươi nói đi.
Đậu Phụng Tiết đối với Lý Ngôn Khánh tuyệt đối là nói gì nghe nấy.
Thậm chí ngay cả Đậu Quỹ nói hắn chưa chắc đồng ý nhưng Lý Ngôn Khánh thì nhất định sẽ nghe theo.
- Ngươi tính tình nhu hòa.
- Ta giới thiệu cho ngươi một người ngươi có thiểu điều hắn qua, có thể làm kiêu binh hãn tướng ở Bắc nha cấm quân.
- Ai?
- Còn nhớ Tiết đại nhãn không?
- Ngươi nói Tiết Vạn Triệt?
Ngôn Khánh gật đầu.
- Cuộc chiến Hà Bắc chấm dứt lão Tiết một mực chưa được sắp xếp.
- Hắn mấy lần gửi thư phàn nàn với ta, mà ta cũng hiểu được để hắn ở lại Hà Bắc thì thật đáng tiếc, người này cũng khởi binh từ Thái Nguyên, võ nghệ cao cường cha của hắn tuổi tác đã cao trong triều danh vọng lớn lao, nếu như điều hắn tới thì những đám kiêu binh hãn tướng kia thì đáng gì.
Đậu Phụng Tiết nghe được thì liên tục gật đầu.
Tiết Vạn Triệt là một người bạo lực, hơn nữa tính tình ngang ngược kiêu ngạo.
Tuy nhiên đối với bằng hữu hắn rất tốt, hơn nữa Đậu Phụng Tiết cùng hắn cũng có quan hệ.
Bắc nha bách kỵ tuy ngang ngược kiêu ngạo nhưng so với Tiết Vạn Triệt thì không là gì cả.
- Lão Tiết sẽ đồng ý sao?
Dù sao Tiết Vạn Triệt hiện tại cũng là nhân vật độc trấn một phương để cho hắn làm Tư Mã Bắc Nha phẩm trật có vẻ hơi thấp.
- Yên tâm tên kia không có vấn đề gì cả, trong tay của ta còn có mấy gia tướng cho bọn họ vào dưới trướng của ngươi, à sắp xếp cho bọn họ làm giáo úy là được.
Bắc nha cấm quân đồng đẳng với Vũ Lâm quân.
Một giáo úy đã vượt xa so với Quả nghị đô úy ở trong quân bình thường.
Nếu là người khác thì thật phiền phức.
Nhưng đối với Đậu Phụng Tiết mà nói thì chỉ là tiện tay mà thôi.
Hắn chấp chưởng Bắc nha cũng cần có thành viên của mình, Lý Ngôn Khánh đề cử người đối với Đậu Phụng Tiết mà nói cũng là người của hắn.
- Chuyện này thì dễ dàng tuy nhiên nói thật những bộ hạ của ngươi đều là kiêu tướng đem bọn họ tới giúp ta ta dĩ nhiên vui mừng , tuy nhiên ngươi định để ai tới đây?
- Hình tượng của đại hắc tử chỉ sợ phiền phức.
Đậu Phụng Tiết vừa mở miệng đã nghĩ rằng Lý Ngôn Khánh sẽ đem tứ đại gia tới.
Cũng khó trách, tứ đại gia thủ hạ của Lý Ngôn Khánh đều là những người hung hãn.
Nếu như bọn họ tới cho dù không tới thì Tiết Vạn Triệt không tới thì Đậu Phụng Tiết cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.
Ngôn Khánh liền nở nụ cười liên tục khoát tay:
- Nếu như ta để cho đại hắc tử tới thì chỉ sợ trong triều lập tức có người phản đối.
- Người mà ta đề cử chính là Tống Lệnh Văn, đệ tử của ta, người này tuy mới mưới sáu tuổi nhưng cũng là một hảo hán khỏe mạnh, thành tựu tương lai không hề kém đại hắc tử.
- Đệ tử của ngươi?
Đậu Phụng Tiết liên tục gật đầu.
Đệ tử của Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là không kém.
Hắn không những văn võ song toàn mà có thể chống được đại sự.
- Còn có Mã Chu vốn hiệu lực ở Kỳ Lân quan là đệ tử của Khổng Dĩnh Đạt, thậm chí còn bái Từ Văn Viễn làm sư phụ, hắn ở bên cạnh Từ Thế Tích thật đáng tiếc không bằng cho hắn tới Bắc Nha cấm quân rèn luyện.
Đậu Phụng Tiết đối vơi sMã Chu và Tống Lệnh Văn hai người này hắn không hề có ý kiến gì.
Trong chốc lát uống rượu khoan thai chia tay mà quay về.
Ở trên đường về Thẩm Quang nhanh chóng bước tới bên cạnh Lý Ngôn Khánh:
- Vương gia vừa rồi Chu Mai có hỏi thăm chút tin tức.
- Sao?
- Theo lời nói của Chu Mai thì Mao Tiểu Tám hiện giờ không ở Trường An.
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại:
- Nói tiếp đi.
- Phủ Tần vương truyền đến nói rằng Mao Tiểu Tám đã đi Tây vực, nghe nói là lúc chúng ta vẫn còn ở Lạc Dương, hắn đi cho tới nay vẫn chưa trở về, tuy nhiên tên tuổi của hắn đúng là vang dội ở Trường An lưỡng thành chỉ cần nhắc tới tên của hắn thì việc vặt nào cũng có thể giải quyết, không ngờ người này trời sinh là người trong giang hồ.
Đi Tây vực rồi sao?
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình sau đó lập tức hiểu được.
Chỉ sợ Mao Tiểu Tám không phải đi Tây Vực mà đi né tránh mình.