Không ngờ hiệu suất làm việc của lão Phòng cao như vậy.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cảm thán, nhưng trên mặt thì lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Chuyện cấp bách chính là mau chóng xác định sinh tử của Tây An vương.
- Cô cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên hiện tay Tây An vương sống chết không rõ, Tương Châu cũng tràn ngập nguy cơ, theo như tin tức từ Tương Châu báo tới, Tiêu Tùy mệnh Cho Đại Hành Thai phối hợp với Tiêu Tiễn bố trí phòng tuyến ở Giang Nam.
- Động tác của Tiêu Tùy tại sao lại nhanh như vậy?
- Đúng thế, tình huống này cho thấy rõ ràng Phòng Huyền Linh còn chưa trở về Giang Hoài đã trù tính chuyện này rồi.
Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Kiến Thành ở trên triều xì xào bàn tán, tình huống càng trở nên gay cấn.
Thậm chí những người này bắt đầu trách cứ Lý Thế Dân dùng thái độ cường ngạnh, trong lời nói cho thấy chuyện tập kích sứ đoàn Đột Quyết đã liên hệ với Lý Thế Dân.
Khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Dân ngày càng đen lại.
-Dưỡng Chân.
Lý Uyên đột nhiên mở miệng.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình, tiến lên phía trước rồi nói:
- Có thần.
- Ngươi cùng với Phòng Huyền Linh tương đối quen thuộc với nhau, ngươi cho rằng Tương Châu có thể thủ được không?
Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:
- Tình huống trước mắt của Tương Châu thần không rõ lắm tuy nhiên Tây An vương ở nơi nào thần cũng không rõ, khiến cho Tương Châu cao thấp sợ hãi, thái tử vừa nói tư mã Tương Châu hiện tại do Thịnh Ngạn Sư chủ trì, tên người này thần cũng nghe nói năm đó là Ưng Dương Lang Tướng Hoàng Quan đúng là có bản lĩnh, nhưng thần lại cho rằng Thịnh Ngạn Sư chưa đủ để ổn định thế cục Tương Châu.
- Tại sao?
- Bệ hạ Tương Châu chính là nơi trọng địa cần phải thủ vệ.
Tây An vương sống chết không rõ dĩ nhiên Tương Châu sẽ lâm vào cảnh sợ hãi, Thịnh Ngạn Sư tuy là hãn tướng nhưng chưa hẳn có thể trấn được Tương Châu.
- Nói như vương huynh thì ngoài vương huynh không có người nào có thể phái ra sao?
Lý Thế Dân đột nhiên mở miệng kỳ quái nói.
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười:
- Nếu để bổn vương ra trấn Tương Châu thì có thể khiến cho Phòng Huyền Linh lập tức lui binh ba trăm dặm không dám tiến tới Tương Châu nữa.
Lý Uyên nhíu mày lại:
- Vậy cô mệnh cho ngươi ra trấn Tương Châu, ngươi thấy thế nào?
- Bệ hạ không phải thần không muốn mà là không thể.
- Tại sao?
- Bệ hạ nếu thần ra trấn Tương Châu chỉ sợ không đợi thần đến Tương Châu đã sa vào tay của Tiêu Tùy.
Lý Uyên khẽ giật mình, sau đó chợt phản ứng vẻ lo lắng trên mặt bị quét sạch.
- Dưỡng Chân ngươi rất là tư phụ.
- Bệ hạ thần không phải tự phụ mà là tự tin.
Phòng Huyền Linh và Tạ Ánh Đăng đều kết giao với thần rất sâu, năm đó Tạ Ánh Đăng theo thần ở chiến trường Cao Ly đối với thần rất hiểu rõ, Đỗ Phục Uy mặc dù thần chưa gặp nhưng người này cũng là chiến tướng, nếu như thần một khi được lệnh tới Tương Châu, tin tức này truyền đi Phòng Huyền Linh sẽ tấn công mạnh Tương Châu mong chiếm được trước khi thần tới.
Cho nên thần tới Tương Châu thì không sao nhưng không thể ra trấn Tương Châu.
Trong lời nói của Lý Ngôn Khánh có vẻ thẳng thắn.
So sánh lại lời nói kỳ quái của Lý Thế Dân không khỏi trở nên tầm thường.
Lý Uyên hỏi:
- Vậy Dưỡng Chân ngươi cho rằng ai có thể ra trấn Tương Châu?
Lý Kiến Thành liên tục nháy mắt với Lý Ngôn Khánh ý nói đừng vội trả lời.
Nhưng Lý Ngôn Khánh tựa hồ không thấy hắn trầm tư một lúc sau đó nói:
- Thần tiến cử Hà Gian vương, Dự Châu tổng quản Lý Đạo Huyền.
- Đạo Huyền?
- Hà Gian vương?
Trong nhất thời ở chính điện vang lên từng thanh âm kinh hô.
Lý Kiến Thành mặc dù hơi bất mãn nhưng Lý Đạo Huyền đúng là một lựa chọn không tệ.
Hắn không giống với Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Huyền trước kia vô cùng sùng bái Lý Thế Dân nhưng về sau khi tới Huỳnh Dương đã bất hòa rất nhiều với Lý Thế Dân.
Còn đối với Lý Kiến Thành, Lý Đạo Huyền cũng tỏ vẻ đủ tôn trọng.
Hắn là tôn thất rất được Lý Uyên yêu thích cũng coi là một lựa chọn phù hợp.
Lý Uyên nhíu mày nói:
- Nhưng tuổi tác của Đạo Huyền có phải quá nhỏ không?
Lý Đạo Huyền hiện tại mới mười sáu tuổi, đích thật là hơi nhỏ.
Lý Ngôn Khánh lại nói:
- Bệ hạ Đạo Huyền mặc dù nhỏ tuổi nhưng thân kinh bách chiến mưu lược hơn người quan trọng hơn hắn là tôn thất, ra trấn Tương Châu không thể so với Tây An vương nhưng thân phận cũng không chênh lệch đồng thời còn không được Phòng Huyền Linh coi trọng.
Bệ hạ Phòng Huyền Linh tuy muốn cướp lấy Tương Châu nhưng muốn phá được còn cần có thời gian.
Thần cho rằng nhị Tiêu không vì liên hợp với nhau mà bớt mâu thuẫn.
Phòng Huyền Linh xuất binh chỉ là tạm thích ứng mà thôi, lần này Lý Đạo Huyền tiến tới Tương Châu cũng có thể khiến cho triều đình thong dong chuẩn bị.
Những lời này nói ra khiến cho trong triều mọi người liền nghẹn ngào.
Lý Đạo Huyền.
Đúng là một lựa chọn không tệ.
Lý Kiến Thành nói:
- Hoàng thượng nhi thần cho rằng Đạo Huyền chính là lựa chọn tốt nhất.
Lý Thế Dân nghĩ nghĩ cũng phụ họa nói:
- Nhi thần cũng cho rằng Đạo Huyền chính là lựa chọn phù hợp nhất.
- Đã như vậy ta sẽ mệnh cho Hà Gian vương làm tổng quản Tương Châu, tổng đốc Giang Hoài, lại phái Thịnh Ngạn Sư làm tổng quản thủy quân, hiệp trợ Hà Gian vương ra trấn Tương châu.
- Bệ hạ anh minh.
Lập tức ở trong chính điện mọi người trăm miệng một lời.
Lý Kiến Thành kéo Ngôn Khánh, chuẩn bị rời đi thì lại nghe Lý Uyên mở miệng:
- Dưỡng Chân ngươi ở lại.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình rồi dừng bước lại.
Hắn vụng trộm nhìn Lý Kiến Thành gật gật đầu rồi đứng lại.
Đợi sau khi mọi người lục tục rời đi, Lý Uyên mới đứng dậy từ trên long án bước xuống thềm ngọc:
- Cùng cô đi một chút.
Hắn không nói nhiều lời lập tức bước ra khỏi chính điện.
Lý Ngôn Khánh cũng không rõ lắm người này có ý gì liền theo sát phía sau.
Đám người An Sĩ Tắc thì lập tức giữ khoảng cách mấy chục bước, nhìn theo hai người.
- Dưỡng Chân.
- Có thần.
- Cô chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện sứ đoàn Đột Quyết có phải ngươi gây nên?
Lý Ngôn Khánh giật nảy mình run run hắn do dự một chút rồi nói:
- Bệ hạ anh minh, thần sớm biết không giấu được bệ hạ.
- Đứa nhỏ này....
Lý Uyên nhìn Lý Ngôn Khánh rồi nói:
- Ngươi cho rằng ngươi liên lạc với Huyền Phách cô không đoán ra là do ai gây nên sao? Mấy đứa con trai của cô, Côn Sa Môn tính tình khoan hậu mọi thứ có bài bản hẳn hoi coi trọng quy củ, nhị lang tuy có dã tâm như phân chia được nặng nhẹ, Tam Hồ thì áo quần lả lướt chí lớn nhưng tài mọn, lại theo sát thái tử.
Chỉ có Huyền Phách trên đời này ngoại trừ mẫu thân của hắn thì ai cũng không nhìn thấu tâm tư của nó, trước kia vì thân thể không khỏe nên hắn bệnh liên hồi, cô lại bề bộn công vụ cho nên hắn vô cùng dựa dẫm mẫu thân của mình, sau khi hoàng hậu đi rồi hắn đối với chuyện trẫm nạp thiếp thủy chung vẫn bất mãn,hắn đâu biết rằng nếu như khi đó cô không làm vậy thì chỉ sợ cái đầu cũng khó giữ được.