Chương 389: Triệu Hi Tiếu tới thăm.

Bọn họ thật không biết lúc này Trịnh thị cũng đang trở nên loạn một bầy ai ám sát Lý Ngôn Khánh, người nào cũng không biết, toàn bộ đều nghi hoặc lên trên người của Trịnh Thiện Nguyện và Trịnh Nguyện Thọ khiến cho Kinh Đường nhị lão chịu áp lực rất lớn.

Hai người này một phương diện cao hứng vì Lý Ngôn Khánh bị trọng thương.

Nhưng một phương diện khác bọn họ cảm thấy rất ủy khuất, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sai khiến, nhưng hai người biết rõ chuyện này không liên quan đến mình.

Nhưng oan uổng này không thể chối cãi.

Ngôn Hổ tạm thời ở lại Củng huyện phái Giác Viễn về chùa Thiếu Lâm thông báo tin tức.

Vất vả mới tìm được cháu trai của mình, hắn cũng không muốn cứ như vậy trở về Thiếu Lâm. Mười lăm ngày sau Bùi Thục Anh đã thông báo với người ngoài Lý Ngôn Khánh đã tỉnh lại nhưng trên thực tế Ngôn Khánh lúc này đã có thể cùng với Mao Tiểu Niệm và Bùi Thúy Vân đi lại chơi đùa.

Thương thế của hắn không có khả năng hồi phục nhanh như vậy.

Nhưng nhờ Ngôn Hổ nôn nóng lấy hai viên đại hoàn đan của chùa Thiếu Lâm, hơn nữa còn dùng khí công mỗi ngày xoa bóp, thông suốt kinh mạch trợ giúp Lý Ngôn Khánh khôi phục thân thể.

Ngày hôm nay Ngôn Khánh cùng với Mao Tiểu Niệm đi vào trong hoa viên hành tẩu.

Thẩm Quang đột nhiên chạy tới bẩm báo:

- Công tử ở bên ngoài trang có người cầu kiến, nói là cố nhân ở đất Thục tu hành ở Nga Mi.

Ở trong sương phòng, Triệu Hi Tiếu đang ngồi ở bên cạnh còn có một thanh niên đạo nhân.

- Triệu chân nhân?

Ngôn Khánh và Mao Tiểu Niệm lập tức nhận ra người này.

Triệu Hi Tiếu ngày xưa ở núi Nga Mi, hiện tại giá lâm tới Củng huyện khiên cho Lý Ngôn Khánh giật mình.

Triệu Hi Tiếu lập tức đứng dậy tiến tới.

- Ngôn Khánh, gần đây sao ngươi gây nên động tĩnh lớn như vậy? Ta vừa mới rời khỏi đất Thục đã nghe đủ mọi sự tích về ngươi, nhìn khí sắc của ngươi kìa thật sự không tốt.

Triệu Hi Tiếu tiến lên nắm mạch môn của Triệu Hi Tiếu.

Hắn nắm mạch môn liền lập tức nhăn mày lại:

- Tiểu gia hỏa ngươi vận khí tốt quá.

Mao Tiểu Niệm không biết lai lịch của Triệu Hi Tiếu, thấy lão già này ục ịch dung mạo lại có vẻ hèn mọn bỉ ổi, dáng vẻ cũng không khách khí làm cho nàng khó chịu, tuy nhiên Ngôn Khánh gọi hắn hai chữ chân nhân nàng cũng không dám lỗ mãng. Nhưng hiện tại câu nói này của hắn khiến cho Mao Tiểu Niệm vô cùng tức giận, công tử nhà ta bị người ta phục kích bản thân bị trọng thương vậy mà ngươi lại nón là may.

Nàng lập tức dựng mày liễu lên lạnh lùng nói:

- Đạo nhân này là ai, sao lại vô lễ với công tử nhà ta như vậy, công tử nhà ta bản thân bị trọng thương vốn cần được tĩnh dưỡng, ngươi lại nói là may mắn?

Ngôn Khánh nghe được vội vàng nói:

- Tiểu Niệm không được vô lễ.

Mao Tiểu Niệm lại nói:

- Thiếu gia Bùi chân nhân cũng nói thiếu gia cần phải tĩnh dưỡng vị khách này vô lễ như thế thiếu gia lại trách phạt tiểu nữ, tiểu Niệm cần phải hỏi rõ một phen, nếu ngươi không nói rõ nguyên do thì đừng trách ta vô lễ.

Triệu Hi Tiếu khẽ giật mình rồi cười ha hả.

Hắn ít gặp người khác, ở trong rừng sâu núi thẳm, đối với mấy đạo lý đối nhân xử thế đúng là không để ý.

Triệu Hi Tiếu nói:

- Nha đầu, ngươi không cần phải tức giận ta nói tiểu gia hỏa này vận khí tốt không phải không có đạo lý, hắn nhìn tuy khí sắc suy sụp nhưng so với lúc ở Nga Mi thì thân thể còn cường tráng hơn vài phần. Ta lúc đi đường nghe người ta nói hắn bị ám sát thương thế nghiêm trọng vậy mà hiện tại khỏe mạnh như thế chắc chắn là có linh đan diệu dược phù trợ, ừm, để ta đoán xem có phải là đại hoàn đan của Thiếu Lâm không?

Mao Tiểu Niệm giật mình không thôi nhìn về phía Triệu Hi Tiếu.

Triệu Hi Tiếu nói tiếp:

- Dưới gầm trời này, đan dược để cường tráng nguyên khí theo ta biết cũng không nhiều, chỉ có hai ba loại, Bích Ngọc Đan thì từ lâu đã thất truyền cho nên không có khả năng, hiện tại cũng chỉ có Thiếu Lâm đại hoàn đan mới có tác dụng như vậy, nhưng Thiếu Lâm đại hoàn đan là mật đan của chùa Thiếu Lâm người bình thường đừng mơ tưởng, gia hỏa ngươi nói xem ngươi có phải may mắn không?

Ngôn Khánh nói:

- Tiểu Niệm không hiểu chuyện chân nhân chớ trách.

- Xin hỏi vị chân nhân này là?

Lý Ngôn Khánh không muốn để lộ quan hệ giữa hắn và Thiếu Lâm tự nên đem chuyện chuyển hướng:

Thanh niên đạo nhân ở bên cạnh cất tiếng nói:

- Bần đạo bái kiến Bán Duyến Quân, không dám nhận danh xưng chân nhân, bần đạo chính là Viên Thiên Cương, đã từng nghe gia thúc nhắc tới đại danh không chỉ một lần, hôm nay bần đạo tới đây gặp Bán Duyến Quân, quả nhiên là danh bất hư truyền.

- Viên chân nhân khách khí rồi nhưng không biết gia thúc là người phương nào?

Chưa đợi Viên Thiên Cương mở miệng, Triệu Hi Tiếu đã nói:

- Gia hỏa chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện phật đạo tranh giành ở núi Nga Mi sao?

- Viên Thủ Thành, Viên chân nhân?

Viên Thiên Cương mỉm cười:

- Đúng là gia thúc.

Ngôn Khánh trong lòng liền im lặng, Viên Thủ Thành lần đó cùng với Pháp Thuận tranh giành với nhau khiến cho hắn ấn tượng rất sâu, thậm chí hắn nhớ lại vẫn còn cảm thấy đáng sợ, ánh mắt quỷ dị của bọn họ như muốn nhìn thấu hắn.

Lúc này Viên Thiên Cương đúng là cháu trai của Viên Thủ Thành?

Ba người phân chủ khách sau đó ngồi xuống.

Tiểu Niệm cũng biết nàng ở đây không phù hợp nên rời khỏi gian phòng.

Ngôn Khánh lúc này mới mở miệng hỏi:

- Triệu chân nhân, chân nhân vài chục năm không ra khỏi núi Nga Mi nửa bước, hôm nay tại sao lại có hứng đến nơi này?

Triệu Hi Tiếu đỏ mặt, xoa xoa mũi:

- Bần đạo tới nơi này đúng là có chuyện muốn nhờ.

- Nhưng không biết là chuyện gì?

Triệu Hi Tiếu kia hơi ngượng ngùng do dự một chút rồi khẽ nói:

- Trịnh công tử....

- À Triệu chân nhân hôm nay ta đã ngưng quan hệ với Trịnh gia, quay trở về tổ họ của ta là họ Lý, hiện tại chữ Trịnh công tử đừng gọi đến nữa.

Triệu Hi Tiếu sững sờ:

- Công tử cùng với Trịnh gia rời khỏi rồi sao? À Lý công tử, còn nhớ thí nghiệm thất bại lần trước của chúng ta ở Nga Mi không?

- Chân nhân nói là hỏa dược?

- Đúng thế.

Triệu Hi Tiếu nói xong lấy từ trong người ra một cái túi, mở một cái bao ra, bên trong có mười hai cái ống trúc bên ngoài ống trúc còn cuốn một tờ giấy vàng.

- Công tử đi rồi ta đã làm theo phương pháp của công tử tiến hành rất nhiều thí nghiệm vẫn không thành công, chỉ có một số thứ làm ra vật đẹp mắt này, nếu bàn về tác dụng thì kém xa yêu cầu của công tử.

- Lúc đầu còn ít, càng về sau tổn hao càng lớn, hơn nữa tài liệu cũng rất khó tìm, Tôn chân nhân đề nghị cho ta tới đây tìm công tử, ông ấy nói sông lạc chính là nơi vật phẩm thiên địa tụ hợp, có lẽ dễ dàng sưu tập, cho nên ta đành tới đây nương tựa.