Chương 388: Chuyện cũ.

Đối với chuyện này tuy đã trải qua mười lăm năm nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn nhớ kỹ, tuy nhiên điều hắn muốn biết nhất chính là Ngôn Hổ tại sao lại biến thành hòa thượng?

Ngôn Hổ đối với chuyện này đã tìm Trịnh Thế An xác nhận qua.

Hơn nữa được Trịnh Thế An đồng ý mới nói ra hết với Lý Ngôn Khánh.

Ở ngoài phòng, Thẩm Quang, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng ba người cộng thêm với Tế Nhãn Tứ Yêu Hai con chó ngao cùng với Tô Liệt và Đậu Hiếu Võ mang theo hổ vệ cảnh giới ở bên ngoài, còn có Đảng gia tam huynh đệ, Tạ An giân và hơn trăm hộ vệ tuần tra quanh đó.

Toàn bộ đều thủ vệ sâm nghiêm.

Ngôn Hổ nói tiếp:

- Ta rất may mắn về sau Ninh Trường Chân đuổi theo ta tới chân núi Tung sơn, cùng với ta đại chiến một hồi, người này đúng là võ nghệ lợi hại, hơn nữa còn có mười tám lý vệ trợ chiến, khiến ta bị rơi xuống sơn cốc.

Lúc tỉnh lại thì ta đã nằm ở trong Thiếu Lâm tự.

Người cứu ta cũng là sư phụ của ta, một vị lão tăng ở Thiếu Lâm tự, sau khi ta tỉnh lại vội vàng chạy tới chỗ để oa nhi kia thì phát hiện ra oa nhi không còn nữa... Lúc ấy ta chỉ có thể cầu khẩn phật tổ phù hộ cho nó thoát hiểm, nhưng trên thực tế ta cũng đã tuyệt vọng, nơi hoang sơn dã lĩnh oa nhi kia khó có thể bảo toàn mạng sống....

Không tìm được oa nhi ta lập tức trở về Thiếu Lâm tự được sư phụ an bài xuất gia làm tăng.

Nhoáng một cái đã mười lăm năm trôi qua ta còn tưởng rằng không bao giờ gặp được oa nhi đó, nào ngờ lần gặp nhau ở Bạch Tước Tự thứ nhất ta thấy ngươi có phần giống như oa nhi kia, lần này ta đi qua Củng huyện thấy ngươi hôn mê trong rừng, trước ngực đeo trường mệnh khóa này.

- Ta....

- Ngôn Dương Hành Cử Khánh Vân Tường Phượng.

Trong mắt của Ngôn Hổ tràn ngập lệ quang:

- Đây chính là danh tự mà cha ngươi đặt cho ngươi, vì cái tên này ta đã khắc vào cái trường mệnh khóa.

Ta hỏi Thế An công biết được ông ấy đã nói thân thế cho ngươi cho nên lúc này mới đánh bạo nói ra những lời này.

Nếu như ngươi vẫn còn ở Trịnh gia ta tuyệt không nói những chuyện này cho ngươi nghe, nhưng bây giờ ngươi đã rời khỏi Trịnh gia, Ngôn Khánh, phụ thân ngươi họ Lý, ngươi phải tên là Lý Ngôn Khánh, mà cha của ngươi chính là đường đệ của Đường quốc công Lý Uyên, tên là Lý Hiếu Cơ, tuy nhiên cha của ngươi hiện tại ở nơi nào ta cũng không biết.

Ngôn Khánh đầu ông ông vang lên.

Hắn nghĩ tới đủ loại khả năng, thật không ngờ mình lại là... cháu trai của Lý Uyên.

Lý Hiếu Cơ, đường đệ Lý Uyên, Lý Cơ?

Theo bản năng Ngôn Khánh đem ba người này nối lại cùng một chỗ, rất nhiều nghi vấn liền hiểu được ngay.

Ngôn Hổ nói hắn lớn lên giống mẫu thân của hắn.

Lý Cơ lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Khánh có hơi thất thần, lúc đó Ngôn Khánh không nghĩ ra đáp án, nhưng bây giờ hắn đã minh bạch.

Sư phụ phụ thân?

Trong nhất thời Lý Ngôn Khánh cũng không biết phải làm sao cho phải.

- Ông là, cữu cữu của ta?

Cữu cữu hai chữ này thốt ra khiến cho thân thể của Ngôn Hổ chấn động nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra.

- Ngọc oa nhi, ta chính là cữu cữu của con.

Ngọc oa nhi, chính là nhũ danh của Lý Ngôn Khánh.

- Cậu ở Bạch Tước tự từng cứu con?

Ngôn Hổ cười cười chảy nước mắt xuống:

- Ta hôm nay xuất gia ở Thiếu Lâm, là giám viện võ tăng, pháp danh là Đàm Tông.

- Cậu chính là Đàm Tông?

Lý Ngôn Khánh đối với cái tên Đàm Tông này cũng không xa lạ gì.

Thiếu Lâm mười ba tăng, cái tên Đàm Tông này đời sau cũng nổi danh, rất nhiều tác phẩm điện ảnh có tên của người này.

Đàm Tông là cậu của ta?

Trong lúc nhất thời Lý Ngôn Khánh không phản ứng kịp.

Hừng đông về sau Trịnh Thế An đã tới thăm Ngôn Khánh.

Lúc này mọi người ở bên ngoài cũng không nhiều người biết Lý Ngôn Khánh đã tỉnh lại, ngoại trừ Trịnh Thế An Vương Chính thì chỉ có Ngôn Hổ, Tạ Khoa, Thẩm Quang và Bùi Thục Anh. Tuy nhiên Bùi Thục Anh cảm thấy chuyện này không nên truyền ra ngoài để gia tăng áp lực với Trịnh gia, dù sao thêm áp lực thì bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Dương Huyền Cảm phái người thỉnh cầu ngươi, có hơi cổ quái.

Bùi Thục Anh vừa bón thuốc cho Lý Ngôn Khánh vừa thấp giọng nói;

- Ta cảm thấy Dương Huyền Cảm gần đây không bình thường.

- Hắn phụng mệnh làm trấn thủ Lê Dương, nắm giữ quân nhu tiếp tế cho quân Tùy.

- Dương Huyền Cảm mời chào bốn phía, thậm chí ngay cả biểu huynh của ta là Bùi Sảng cũng được hắn phái người chiêu mộ, đảm nhiệm làm phụ tác của hắn, hiện nay hắn với Lý Mật đi lại vô cùng gần không biết trong chuyện này có điều gì.

- Tiểu yêu, trước đây hắn mời chào ngươi, chỉ sợ có mục đích khác ta thấy tốt nhất ngươi không nên đi gần với hắn quá, tránh liên quan đến.

Dương Huyền Cảm là con của Dương Tốt, lễ bộ thượng thư, trụ quốc tướng quân.

Thế nhưng mà trong mắt của Bùi Thục Anh dường như không thích hắn cho lắm.

Hiện tại Lý Ngôn Khánh bị phạt đóng cửa suy nghĩ thể cốt hắn suy yếu cho dù có Ngôn Hổ hỗ trợ nhưng dù sao cũng bị mất máu quá nhiều, không thể khôi phục ngay được.

- Cô cô ý của cô cô có phải là mượn cơ hội bị thương này cự tuyệt sự chiêu mộ của hắn?

- Đúng là như thế.

Bùi Thục Anh nghiêm mặt nói:

- Dương Huyền Cảm có thể giúp đỡ ngươi bao nhiêu ta không biết nhưng ta biết rõ những người khác cũng có thể giúp ngươi thì như Thôi Chí Nhân, cha ta Lý quốc công hay Đậu phu nhân, còn có thái thú Hán Âm, tả võ vệ đại tướng quân Phùng Áng, huynh đệ Mạch Mạnh Tài, những người này nếu liên thủ bảo vệ ngươi thì cho dù bệ hạ bất mãn cũng không làm khó ngươi. Hơn nữa ta nghe nói hoàng hậu đối với ngươi cũng rất thưởng thức, ngươi có nhiều người giúp đỡ như vậy cần gì Dương Huyền Cảm nữa?

- Vậy ý của cô cô là....

- Nói với người ngoài ngươi vẫn hôn mê bất tỉnh.

- Dương Huyền Cảm nếu như biết tin tức này cũng sẽ không muốn chiêu mộ ngươi nữa, khi đó chúng ta có thể ẩn trong bóng tối lẳng lặng quan sát.

Ngôn Khánh gật đầu liên tục:

- Vậy nghe theo cô cô xử lý.

Cho nên chuyện Ngôn Khánh tỉnh lại cả nhà Đậu phu nhân cũng không biết.

Nhìn thấy đầu hạ buông xuống, Đậu phu nhân đã muốn tới Thái Nguyên, bảy ngày sau đã cáo từ rời đi.

Trước khi đi nàng đã phái người báo cho Đậu gia biết.

Đậu Uy phái hơn trăm người đi tới Củng huyện, ý là Đậu gia chúng ta đã quyết ý bảo vệ Bán Duyến Quân, nếu như ai còn muốn gây bất lợi với hắn thì chính là đối đầu với Đậu gia chúng ta.

Nghĩa rộng trong đó là cảnh cáo Trịnh thị không được hành động thiếu suy nghĩ.