Chương 390: Pháo hoa.

Lý Ngôn Khánh vươn tay cầm lấy một ống trúc.

- Đây là...

- Ta gọi nó là Lôi Thần quản, có thể phun ra lửa khói cao tới mười trượng phát ra thanh âm khá lớn.

- Lôi Thần quản?

Triệu Hi Tiếu gật đầu ý bảo Viên Thiên Cương đỡ Lý Ngôn Khánh ra ngoài, sau đó hắn cầm Lôi Thần Quản trong tay, ba người rời khỏi căn phòng chính đi tới hậu viện, Triệu Hi Tiếu cầm ống trúc đặt lên trên mặt đất, dùng hỏa tập đánh lên kíp nổ.

Ba người lui về sau mười bước, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, cái ống trúc đã toác ra.

Một luồng khói phun lên trời, ở giữa không trung hóa thành ánh lửa lốm đốm, vô cùng đẹp mắt.

Đây là pháo hoa...

Lý Ngôn Khánh giật mình nhìn lại Triệu Hi Tiếu, chỉ thấy khuôn mặt của hắn hơi buồn.

- Đây là thứ đồ dễ dàng làm nhất tên là hồng sắc hỏa diễm nhưng mà hiệu quả vẫn không tốt, thật khó coi, Lý công tử ta tới đây là muốn cầu công tử hóa duyên, mong được ủng hộ.

Lý Ngôn Khánh kinh ngạc từ từ đi tới chỗ ống trúc bị nổ.

Đây rõ ràng là pháo hoa đời sau, Lý Ngôn Khánh ngồi xổm xuống, đem mảnh vỡ ống trúc nhặt lên, ống trúc sau khi bị hun khói cũng có sắc thái kỳ quái.

- Triệu chân nhân vừa rồi chân nhân nói đây là hồng sắc hỏa diễm, hẳn là có những màu sắc khác?

Triệu Hi Tiếu gật đầu:

- Đây cũng là do ta một lần luyện đan mà đem lại cuối cùng làm ra năm loại hỏa diễm.

- Đan phương kia chân nhân còn ghi lại?

- Dĩ nhiên là có giữ lại.

Lúc này đám người Thẩm Quang nghe thấy tiếng nổ mạnh liền chạy tới.

Ngôn Khánh vội vàng hạ lệnh cho mọi người không được nói chuyện rồi ra lệnh cho Mao Tiểu Niệm quét sân, tiêu trừ dấu vết vừa rồi, sau đó hắn mang Triệu Hi Tiếu và Viên Thiên Cương đi vào trong nhà, ba người một lần nữa ngồi xuống, Triệu Hi Tiếu sau đó lấy ra một chồng đan phương.

Kỳ thật màu sắc của đám lửa khói là do kim loạn bị đốt đem lại.

Kim loại khác nhau thì màu sắc cửa lửa cũng khác nhau, phản ứng hóa học khá nhau.

Ngôn Khánh hiểu được đạo lý nhưng làm thế nào để phát sinh phản ứng hóa hoạc thì hắn không hiểu rõ được.

Chuyện này đã là vấn đề hóa học chuyên nghiệp.

Tiểu Niệm sau khi quét dọn đình viện xong liền dâng trà lên.

Tuy nhiên ánh mắt của nàng đã thay đổi, nhìn Triệu Hi Tiếu với vẻ kính sợ.

Cho dù nàng đã theo Lý Ngôn Khánh nhiều năm nhưng mà chuyện này nàng vẫn không thể nào giải thích, Lý Ngôn Khánh khoát tay bảo nàng lui xuống, hắn thì ngồi ở trên giường trầm ngâm không thôi.

- Triệu chân nhân đem những đan phương này bán cho ta được không?

Triệu Hi Tiếu khẽ giật mình:

- Lý công tử nếu như muốn những thứ này thì cứ cầm lấy là được.

Lý Ngôn Khánh lắc đầu liên tục:

- Triệu chân nhân có lẽ không rõ ý của ta.

- Những đan phương này trong mắt của chân nhân có lẽ là tác phẩm thất bại nhưng trong mắt của ta lại là thành công, ta muốn mua lại những đan phương này nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi bán cho ta thì không được bán cho kẻ nào khác, ta với chân nhân ở trước mặt Tam Thanh tiên sinh ký giao ước.

- Như vậy không phải chân nhân có thể tiếp tục luyện đan sao? Ta ở trên núi cao lập nên một đạo quán, hàng năm sẽ cho chân nhân 5000 quan, cung cấp các tài liệu luyện đan thiết yếu.

Nhưng điều kiện là, đan phương luyện được của chân nhân dù thành công hay thất bại chỉ có thể cho ta chứ không được cho người khác.

Ánh mắt của Ngôn Khánh sáng quắc nhìn Triệu Hi Tiếu.

Triệu Hi Tiếu vốn đến đây cầu tài trợ nghĩ rằng hóa duyên mấy trăm quan là đã đủ.

Nào biết Ngôn Khánh mở miệng ra là muốn xây dựng một đạo quán, một năm cung cấp 5000 quan tiền, 5000 quan tiền này thậm chí có thể xây dựng một tòa chùa chiên trung đẳng ở Nga mi.

- Lý công tử không biết công tử muốn những đan phương thất bại này làm gì?

Viên Thiên Cương hiếu kỳ hỏi thăm.

Ngôn Khánh cười cười:

- Viên chân nhân có nghe nói cầu đại đạo có ba nghìn pháp môn chưa, những đan phương này đối với Triệu chân nhân không có tác dụng nhưng với tại hạ là thứ khó cầu.

Triệu Hi Tiếu đột nhiên nói:

- Lý công tử vừa rồi công tử nói thật chứ?

- Dĩ nhiên là thực.

- Nếu thật sự là vậy thì bần đạo hợp tác với công tử.

Triệu Hi Tiếu là người tu hành đối với tiền bạc thì không để ý tới nhiều lắm, nhưng mà vấn đề luyện đan thực sự tổn hao rất lớn.

Không có tiền bạc tơ lụa, muốn thành công sao mà gian nan.

Đừng nhìn người xuất gia coi trọng tứ đại giai không, nhưng mà thậm chí ở trên chùa chiền, muốn đốt một nén nhang cũng cần phải có tiền bạc, Triệu Hi Tiếu tu hành vài chục năm dĩ nhiên cũng hiểu thấu ảo diệu ở trong đó, khổ nỗi bên cạnh không có người giúp đỡ, bây giờ có một kim chủ đưa tiền tới cửa sao hắn có thể cự tuyệt?

Ngôn Khánh cười nói:

- Đã như vậy ta sẽ lập tức sai người lên núi cao tìm một nơi phong thủy thật tốt mà xây dựng đạo quán.

- À, nhắc tới cũng xảo diệu vừa rồi Thôi Chí Nhân ở Quản Thành có sai người tới bán cho ta một điền trang, hẳn là dùng để chào đón chân nhân tới đây.

Nói xong Ngôn Khánh cùng với Triệu Hi Tiếu nhịn không được mà cười rộ.

- Nghe nói ở đó cũng không tệ, cảnh sắc của Tung sơn cũng không chênh lệch với Nga Mi bao nhiêu.

- Đạo hữu sao không cùng ta tới đó, ta biết đạo hữu thừa nhận sở học của Viên chân nhân, về việc phong thủy thiên hạ vô song. Hiện nay Viên chân nhân đã rời khỏi đất Thục vân du thiên hạ, đạo hữu trở về cũng không có tác dụng gì, chi bằng cùng ta làm bạn thế nào?

Triệu Hi Tiếu tâm sự đã được giải quyết cho nên liền có ý niệm khác.

Viên Thiên Cương lúc đầu cũng hơi do dự, nhưng Triệu Hi Tiếu khuyên bảo lại có Lý Ngôn Khánh thịnh tình nên đành đáp ứng.

Tuy nhiên Triệu Hi Tiếu ở lại còn Viên Thiên Cương lại đi trước.

Lần này hắn rời khỏi đất Thục cũng là muốn bái phủng mấy vị đạo hữu cho nên cùng với Lý Ngôn Khánh thương nghị sau khi đạo quán ở núi Tung sơn tu kiến hoàn thành thì sẽ trở về, Lý Ngôn Khánh cũng không khiên cưỡng.

Cùng ngày Ngôn Khánh mệnh cho Thẩm Quang cùng với Triệu Hi Tiếu tìm địa điểm trên núi Tung sơn tu kiến đạo quán.

Đồng thời hắn còn viết một phong thư mệnh cho Đảng Sĩ Kiệt suốt đêm lên đường đi tới Ngô huyện bái kiến Trương Trọng Kiên.

Hai năm qua Ngôn Khánh cùng với Trương Trọng Kiên gặp mặt không nhiều lắm nhưng sinh ý đã vào quỹ đạo.

Hai người giao tình không hề giảm bớt, thư từ gửi tới không ngừng, Ngôn Khánh càng nghĩ nhân khói lửa chiến tranh sẽ tiến hành hợp tác thêm với Trương Trọng Kiên. Kiếp trước Lý Ngôn Khánh mặc dù không phải xuất thân từ thương nhân nhưng một số thủ đoạn tiêu thụ hắn vẫn biết, hiện tại hắn muốn thương nghị với Trương Trọng Kiên phương pháp tiêu thụ thích hợp nhất.