Giám đốc lúc này đã đứng dậy, hơi gượng gạo cười với anh:
"Sao vậy? Có phải hắn vẫn còn là người không? Nhưng... tinh thạch trong đầu hắn tôi quả thực đã moi ra rồi, cũng hấp thụ rồi..."
Sở Thiên liếc mắt về phía giám đốc, quan sát nhanh toàn thân anh ta. Tạ Quang Hồng không có vết thương nào, nhưng trong lòng Sở Thiên vẫn không khỏi lo lắng. Anh nghĩ lại, cảm thấy bản thân có phần trách nhiệm lớn. Ngay từ ngày đầu, anh đã giục giám đốc phải ra ngoài giết zombie mà không suy nghĩ thấu đáo, anh quên rằng tính cách của giám đốc vốn không phải loại người tàn nhẫn, nói ra tay là ra tay. Không! Phải nói là sẽ chẳng loại người bình thường nào ngay ngày đầu tiên đã tự động đi truy giết zombie nhất là khi họ chẳng ở trong tình huống ngặt nghèo nào, bởi trước đó, những con zombies này đều do người thường biến thành.
Có lẽ, sau khi giết con zombie này, tâm lý của giám đốc đã thực sự bị đả kích. Có lẽ cả đêm qua, Tạ Quang Hồng đã thức trắng, suy sụp tinh thần. Phải đến sáng nay, sau khi lấy lại được chút bình tĩnh, anh ta mới dám moi tinh thạch từ trong đầu zombie, rồi gọi điện cho Sở Thiên.
Sở Thiên thở dài, rồi từ không gian của mình lấy ra bốn viên tinh thạch, đưa cho Tạ Quang Hồng:
"Hấp thụ đi!"
Tạ Quang Hồng hơi giật mình, đón lấy mấy viên tinh thạch, sau đó ngạc nhiên hỏi:
"Cho tôi sao?"
Sở Thiên chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Anh đi đến ngồi xuống sofa, vẻ mặt trầm ngâm.
"Hệ thống, nhiệm vụ tới đâu rồi?" Anh hỏi, nhưng Tạ Quang Hồng chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, không hiểu Sở Thiên đang nói chuyện với ai.
[Ký chủ đã giết được 191 zombies, cần thêm 9 zombies nữa để hoàn thành nhiệm vụ.] Giọng hệ thống vang lên trong đầu Sở Thiên.
Sau đó, anh nghĩ một lúc, lại lấy ra 32 viên kết tinh nữa, bảo:
"Hấp thụ."
Ngay lập tức, kết tinh biến mất trước mắt anh
Anh suy nghĩ 1 lúc rồi nói:
"Hệ thống, có 1 điểm thể chất lưu trữ, phải không? Tăng 1 điểm linh hoạt."
[Điểm thể chất đã được điều chỉnh.] Hệ thống xác nhận.
"Được rồi, tắt bảng hệ thống."
Trước mắt anh, màn hình hệ thống biến mất. Trong không gian của Sở Thiên vẫn còn 6 viên kết tinh, nhưng anh quyết định tạm thời chưa sử dụng, cứ để chúng ở đó.
Nhìn sang Tạ Quang Hồng, anh thấy giám đốc đã ngồi xuống và bắt đầu hấp thụ những viên tinh thạch, dường như không muốn nói gì thêm. Sau một hồi ngây ngẩn nhìn anh, Quang Hồng cuối cùng tập trung vào việc của mình.
Sở Thiên nhắm mắt lại, an tĩnh nghỉ ngơi, tạm thời để tâm trí thư giãn trong giây lát.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Thiên mở mắt ra, bất chợt nhận ra giám đốc không còn ở đó. Anh hơi giật mình, vội vàng đứng dậy, mắt đảo quanh phòng trong trạng thái cảnh giác. Mọi thứ vẫn y nguyên, chỉ có vài vũng nước lớn nhỏ đọng lại trên sàn.
Sở Thiên lắng tai nghe, rồi nhận ra có tiếng nước róc rách ở đâu đó rất nhỏ. Anh nhanh chóng men theo tiếng động, đi lên lầu, dọc theo hành lang, và dừng lại trước căn phòng ở cuối cùng. Vặn tay nắm cửa, chỉ nghe tiếng "cạch" nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong là nhà vệ sinh, Tạ Quang Hồng đứng ở giữa, toàn thân ướt sũng. Nghe tiếng mở cửa, giám đốc cũng giật mình quay lại nhìn Sở Thiên.
"Chuyện gì vậy? Anh thức tỉnh sức mạnh chưa?" - Sở Thiên có chút lo lắng.
Tạ Quang Hồng cười gượng, trả lời:
"Thức tỉnh rồi... Sau khi hấp thụ kết tinh xong, thấy em ngủ mất nên tôi tự nghiên cứu một chút. Không ngờ lại sử dụng được ngay..."
Sở Thiên không khỏi ngạc nhiên. Ôi trời? Quái gì đây? Vừa thức tỉnh đã sử dụng được ngay mà không qua hướng dẫn? Thiên phú quái quỷ gì vậy?