Trên đường đi, Sở Thiên liên tục tiêu diệt những nhóm zombies nhỏ mà mình gặp, không bỏ lỡ cơ hội thu gom vật tư ở các kho chứa, cửa hàng hay siêu thị. Ngay cả những quầy tạp hoá nhỏ cũng không thoát khỏi tầm ngắm của anh. Anh luôn chọn những nơi dễ đột nhập, có khóa đơn giản, cửa thoát hiểm hoặc cửa sổ dễ tiếp cận. Những địa điểm phải phá cửa hoặc gây tiếng ồn lớn đều bị anh tránh xa, tránh thu hút thêm zombies.
Sở Thiên cũng rất thận trọng khi tiến gần đến những khu vực có dấu hiệu người sống sót. Sau khi nghe ngóng và phát hiện ra có ai đó đang trú ngụ, anh sẽ lẳng lặng rời đi. Anh có đủ vật tư để tự lo cho bản thân, không cần phải cướp của người khác để sinh tồn.
Sau tất cả, anh đã chọn không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải tuyệt đường sống của họ. Cuộc đời này đã đủ khắc nghiệt, anh không muốn làm nó thêm tàn nhẫn với bất cứ một người nào.
Khi đến khu dân cư của giới thượng lưu trong thành phố, Sở Thiên rảo bước tiến vào. Trên đường, chỉ có vài con zombie lẻ tẻ xuất hiện, anh dễ dàng xử lý chúng mà không gặp trở ngại gì. Đến trước cổng ngôi nhà của giám đốc, anh dừng lại, lặng lẽ bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, từ nhà đối diện vang lên những tiếng gầm gừ dữ tợn. Quay lại nhìn, anh thấy bốn con zombie nữ đang rít gào, vươn tay qua cổng chính, bên trong sân vườn loang lổ những vệt máu dài, dấu hiệu rõ ràng của một cuộc đụng độ đã diễn ra..
Đúng lúc ấy, "cạch" một tiếng, cửa lớn của căn biệt thự bật mở. Đây là loại cửa cảm ứng hiện đại, chắc giám đốc đã quan sát qua camera và điều khiển mở cửa từ bên trong. Không do dự, Sở Thiên nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa, để lại tiếng rít gào phía sau lưng.
Bước vào bên trong, Sở Thiên đảo mắt quanh một vòng, rồi tiến thẳng vào khu nhà chính. Trong phòng khách, Tạ Quang Hồng ngồi trên sofa, có chút thiếu sức sống, hốc mắt hơi thâm đen, có lẽ là do mất ngủ, xung quanh là một mảng hỗn loạn: đồ đạc bị xô đổ, ngả nghiêng, vỡ nát, và những vết trầy xước lớn trên sofa và tường. Giữa phòng, một xác zombie nằm bất động, máu bắn tung toé. Sở Thiên ngạc nhiên, ngỡ ngàng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Tạ Quang Hồng nhìn xuống cái xác, vẻ mặt trầm tư, rồi lên tiếng:
“Là… là tôi giết…”
“Cụ thể là như nào vậy?”
“Hắn… hắn là chủ nhân ngôi nhà đối diện. Hôm qua khi sự việc đại biến xảy ra, sau khi gọi cho em, tôi vẫn không dám rời khỏi nhà. Chỉ là… chỉ là bên cạnh, quản gia và giúp việc bên đó lại đột ngột phát điên, biến thành bộ dạng như hồi nãy em thấy đấy. Tôi sang bên ấy giúp hắn trở về, nhưng sau đó hắn cũng lại phát điên…”
Sở Thiên nghe vậy, lòng chùng xuống. Chết thật, anh quên không nhắc nhở giám đốc rằng người sống bị zombie cào hoặc cắn sẽ trở thành zombie! Có lẽ tên chủ nhà đó đã bị thương, sau đó dị biến.
“Vậy anh có bị thương không?” Anh vội hỏi.
Quang Hồng lắc đầu, đáp:
“Không… không có! Tôi chạy quanh phòng, tránh hắn một hồi, không thấy hắn tỉnh táo lại. Bất chợt, tôi bị ngã, hắn nhào tới. Trong khoảnh khắc đó, tôi vơ vội được cái gậy đánh golf, vung lên, vô tình đánh vào đầu hắn, hắn liền không dậy nữa.”
Trời ạ! May mà không sao. Nếu không, chẳng phải anh bảo giám đốc phải đi giết zombie là gián tiếp hại chết ân nhân của mình sao? Kiếp trước, chuyện này ai cũng biết, nên anh không có thói quen nhắc nhở ai cả; lần này cũng không đề cập với giám đốc một lần nào.
Mà cũng quái, giám đốc bị ngã một cái, lại vô tình giết được zombies, cũng chẳng bị thương gì. Ôi trời, đây là may mắn quỷ gì chứ?