"Sức mạnh gì vậy?" Sở Thiên vội hỏi.
"Là... là nước!" giám đốc vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt. Trên tay anh, một bọng nước lớn bắt đầu ngưng tụ, trôi nổi trong không trung.
Sắc mặt Sở Thiên dần dần trầm xuống.
Mẹ nó! Đúng là có thiên phú nhưng lại gặp phải cái sức mạnh yếu ớt này. Nước! trong ba năm của kiếp trước, đã luôn bị coi là vô dụng nhất. Không có sức công kích, không giúp ích được nhiều trong việc sinh tồn, chỉ dùng để cung cấp nước uống. Dù rằng bán nước lấy tài nguyên không phải là không khả thi, nhưng... so với các sức mạnh khác, chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Kế hoạch ban đầu của Sở Thiên là giúp Tạ Quang Hồng thức tỉnh sức mạnh, rồi đưa anh về phe quân đội nhà nước, nơi anh có thể có một vị trí vững chắc và sự an toàn. Anh và giám đốc sẽ chẳng nợ nhau điều gì nữa, ân tình đã báo, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Nào ngờ được là anh ấy lại thức tỉnh cái sức mạnh vô dụng này cơ chứ?
Anh thở dài lần nữa, bất giác nghĩ rằng có lẽ mình sẽ phải mang theo giám đốc một thời gian nữa, ít nhất là đến khi giám đốc tự có thể bảo đảm sự an toàn của anh ta.
Đúng lúc đó, một thông báo từ hệ thống hiện ra trước mắt Sở Thiên:
[Ting] [Tìm thấy đồng đội phù hợp, có kết nạp vào đội không?]
Sở Thiên ngẩn người:
“Đồng đội? Kết nạp?”
[Khi độ hảo cảm của một người với ký chủ tăng tới mức độ nhất định, có thể kết nạp vào đội. Hệ thống sẽ giúp ký chủ biết được tình trạng, vị trí, sức mạnh của đồng đội, đồng thời ký chủ cũng có thể hỗ trợ đồng đội nâng cao sức mạnh theo ý muốn của ký chủ.]
Sở Thiên cau mày suy nghĩ, ánh mắt lấp ló sự do dự khi nhìn vào thông báo của hệ thống. Kết nạp đồng đội à? Nghe có vẻ rất thuận tiện thật... nhưng kiếp này anh đã chọn tự bản thân đối mặt với mọi thứ. Còn đồng đội? Anh khẽ cười khẩy, Với tình cảnh hiện tại, việc kết nạp người khác liệu có thực sự có lợi hay sẽ kéo anh vào rắc rối và phản bội như kiếp trước?
Từ tận đáy lòng, Sở Thiên không hề muốn dẫn giám đốc Tạ Quang Hồng theo. Thời bình, anh ta quả thực có ơn lớn với Sở Thiên, nhưng giờ là tận thế, mọi người đều phải tự lo cho chính mình. Thế giới này không còn chỗ cho lòng tốt xa xỉ nữa. Huống chi anh đã giúp anh ta thức tỉnh, còn vạch sẵn con đường cho anh ta gia nhập quân đội. Từng đó chưa đủ sao? Sở Thiên nghĩ, khóe môi nhếch lên một cách mỉa mai.
Tình hình hiện tại rõ ràng khác xa so với dự đoán ban đầu của anh. Sở Thiên từng nghĩ giám đốc là một người tài giỏi, không cần phải có sức mạnh tấn công cũng có thể thức tỉnh được một năng lực nào đó hữu ích, đủ để được quân đội trọng vọng, được bảo vệ và được cung cấp vật tư, đủ để phát triển giai đoạn đầu, làm nền móng để bước lên cao hơn. Nhưng sự thật thì giám đốc lại sở hữu thứ năng lực vô dụng nhất. Giờ lại còn phải giúp anh ta thức tỉnh sức mạnh thứ hai, huấn luyện kỹ năng sinh tồn... Sở Thiên thở dài trong lòng. Tốn thêm tài nguyên nữa chứ, đây chẳng phải là báo ân quá đủ rồi sao?
Giám đốc thấy sắc mặt của Sở Thiên, nhận ra anh đang trăn trở điều gì, lúc này mới lên tiếng hỏi:
“Sức mạnh của tôi, quá yếu sao?”
Sở Thiên không trả lời ngay, ánh mắt thất vọng vẫn đeo bám trên khuôn mặt. Tạ Quang Hồng, thấy vậy, tiếp tục lên tiếng:
“Nếu sức mạnh của tôi quá yếu, vậy thì em không cần phải bảo vệ hay dẫn tôi theo. Tôi sẽ tự tìm cách bảo vệ bản thân, sẽ không làm vướng chân vướng tay em đâu.”