Chương 18: Nể Phục

Người đăng: ๖ۣۜDiệt ๖ۣۜThiên

Khi Nhóm Người Thiếu Kiệt đi rồi Cao Thịnh nhìn theo anh nhóm người của Thiếu Kiệt rời đi thì lúc này mới nói với Tước Phàm.

- Người Thanh niên này nếu trở thành người giúp sức cho chúng ta thì bang ta lớn mạnh hơn không xa đâu.

Tước Phàm lúc này cũng bất giác nói.

- Ừ chẳng biết tên Thiếu Kiệt này làm sao mà có nhiều anh em đi theo thế. À mà ai là người nhờ đại ca chiếu cố hắn thế.

Lúc này Cao Thịnh chỉ nhìn làn khói thuốc trong không khí sau khi thở ra một hơi nói.

- Đã Bao Lâu rồi kể từ ngày ấy, cái ngày mà anh em chúng ta còn lăn lộn ở tầng thấp nhất của cái thành phố này. Sau từng ấy năm kể từ sự việc đó, đây lần đầu tiên Ngọc Nhi nhờ ta một việc đó lại là bảo vệ cho cậu nhóc này.

Tước Phàm cũng giật mình.

- Cái gì Tiểu Thư lại nhờ lão đại bảo vệ hắn!

Cao Thịnh lúc này mới nói với Tước Phàm

- những việc vừa rồi Thiếu Kiệt nói hãy làm theo đi sắp xếp anh em ngày mai mở cuộc họp, anh muốn thực hiện theo kế hoạch này nó có vẻ tốt hơn là mỗi tháng thu được chỉ một chút tiền chắc đến mười năm sau cũng chưa xong.

Sau khi phân phó Tước Phàm xong Cao Thịnh cũng lên xe rời khỏi nhà hàng 751. Nhóm Thiếu Kiệt khi về đến trường cũng đã khá trễ, đứa nào cũng lấy xe của mình rồi chào Thiếu Kiệt rồi đi ra về còn Lý Bân thì hắn đợi khi mọi người về hết mới hỏi Thiếu Kiệt.

- Anh Kiệt em thấy cái người đến lúc sau khá ghê gớm nhìn thấy tên Tước Phàm đó có vẻ kiên kỵ người đó là ai thế mà ba người vào trong phòng nói chuyện gì lâu vậy?

Biết tính tò mò của Lý Bân không ai bằng Thiếu Kiệt hắn mà không có câu trả lời thì đừng mong thoát khỏi hắn. Nên cũng trả lời cho Lý Bân biết.

- Người đó là Lão đại lớn nhất Xuân Nghĩa Bang Cao Thịnh còn việc tao vào phòng chủ yếu là hòa giải hai bên chứ có cái gì nữa mà nói. Thôi về sắp xếp ngày nào đó tao mở tiệc tao mời anh em cám ơn vụ hôm nay.

- Cái Gì! Cao Thịnh!

Nói rồi Thiếu kiệt lên xe đạp đi mất để Lý Bân mắt tròn như hạt nhãn miệng chữ o đang cố gắng tiêu hóa tin tức mình nhận được.

Về đến nhà Trương Hạo cũng đã đi về chỉ còn lại Hoàng Lâm Nhu đang ngồi trước máy vi tính. Đang chăm chú chơi line 98 một loại game khá dễ chơi mục đích nâng cao tư duy khá hay. Thấy thế Thiếu Kiệt cũng cười đùa nói.

- Hôm nay mẹ biết chơi game luôn.

Nói rồi hắn để túi xách xuống, chạy vào nhà tắm để lại mẹ mình ở đó giật mình thốt ra một câu.

- Thằng Quỷ này!

Cuộc Sống sau buổi tối đầy bình thường như bao người khác hắn bắt đầu bước vào bàn học, những môn học sắp tới những kiến thức ở trường song song với sách giáo khoa và tự tìm những bài học ở trên mạng về môn học của hắn. Thấy Thiếu Kiệt cố gắng như thế học hành thì ngày càng chăm chỉ hơn trước tuy cũng thường hay về nhà trễ nhưng không như những thời gian trước đi tới tận tối mịt mới về.

Một ngày mới hắn thức dậy cùng với lúc Hoàng Lâm Nhu đi làm đó là thời gian còn khá sớm nên hắn cũng thoát ra khỏi trạng thái ngái ngủ và chạy bộ cùng tự rèn luyện thể lực cho mình hắn cũng biết được thân thể củ mình đang trong thời kỳ phát triển tốt nhất cũng cần những bài tập phát triển thân thể chạy một vòng quanh con đường hắn sống khi về đến nhà cũng đúng 7h sáng vội đi tắm cho thoải mái, xong bắt đầu sắp xếp lại những việc cần phải làm và hướng dẫn cho hai người Chu Tường và Nhã Kỳ công việc sắp tới.

Khi cả ba người Trương Hạo, Chu Tường, Nhã Kỳ đều đã đến đầy đủ Thiếu Kiệt ngồi xuống trước ba người khi đã Trương Hạo nói với hai người hắn có điều muốn nói.

- Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Tường và Nhã Kỳ đi làm có thể nói một điều có thể tôi sẽ không giỏi hơn hai bạn ở vấn đề trường lớp, bằng cấp nhưng tôi chắc chắn các bạn sẽ không có được kinh nghiệm cuộc sống và xã hội hơn tôi trong kinh doanh cũng như chuyên môn ở một số lĩnh vực. Hôm nay tôi sẽ chỉ nói đơn giản những gì tôi cần ở các bạn.

Thiếu Kiệt bắt đầu cuộc họp bằng những giọng điệu nghiêm túc nhất sau đó đưa đến Chu Tường và Nhã Kỳ hai bộ tài liệu khác nhau.

- Công Việc của người rất đơn giản đối với Nhã Kỳ vừa mới tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh tuy kinh nghiệm sales chị chưa có nhưng tôi ở đây sẽ hướng dẫn chị còn đối với Chu Tường tôi muốn bạn xem những bộ khung đã được tôi lập trình trên máy kia có một file tên anh. Đối với Nhã Kỳ bạn sẽ phải thao tác những gì một người không chuyên như Trương Hạo đã làm trong thời gian qua. Việc đó sẽ mang lại kiến thức tốt cho chị ở một số phương diện vì sắp tới Trương Hạo sẽ chuyển qua ở bộ phận nhập hàng và xuất hàng. Vậy chị có điều gì thắc mắc không?

Thiếu Kiệt bắt đầu phân công từng công việc cho từng người mỗi công việc, Thiếu Kiệt đều có một bộ khung hướng dẫn chi tiết nhất dành hai người với cơ sở tự họ phát huy hết những gì mà họ có sau đó hỏi lại Nhã Kỳ có điều gì thắc mắc không.
Lúc này Nhã Kỳ khi được Thiếu Kiệt hỏi cũng trả lời.

- Qua tìm hiểu sơ lược của tôi về công ty thì chỉ mới thành lập nhưng khá nhiều ý kiến tích cực về công ty, từ cách tư vấn với giá thành có lẽ tôi hi vọng được Trương Hạo trực tiếp hướng dẫn vì tôi biết hiện tại em còn đi học mà người tiếp xúc lấy được mặt tích cực kia theo tôi nghĩ là Trương Hạo nên hi vọng anh có thể hướng dẫn tôi thêm.

Nghe thế Trương Hạo cũng bật cười làm Nhã Kỳ cùng Chu Tường hết sức ngạc nhiên hắn nói.

- Nhã Kỳ cô sai rồi! tôi không phải là người bán hàng có kinh nghiệm, và cũng chẳng phải như cô tưởng tượng mọi việc từ bán hàng tới tiếp xúc khách hàng hay là tư vấn sản phẩm đều do Thiếu Kiệt dạy tôi nếu cô cho rằng Thiếu Kiệt không đủ chuyên môn đào tạo cô thì chắc tôi cũng chưa đủ điều kiện. Mà vấn đề ở đây có lẽ không phải là chuyên môn mà là kinh nghiệm.

Dù sao cũng không để người ta mới đi làm lại có ảnh hưởng không tốt Thiếu Kiệt gật đầu nói với Nhã kỳ.

- Cô cứ yên tâm mỗi buổi sáng tôi đều có thể hướng dẫn cô làm việc còn buổi chiều khách hàng là của cô buổi sáng cô chỉ cần theo dõi và quan sát cách tôi nói chuyện với khách hàng và các tạo niềm tin cho khách hàng thôi.

Chấp nhận được sự thật bởi Trương Hạo là minh chứng tốt nhất cô cũng đồng ý.

- Vâng!

Thiếu Kiệt nhìn toàn bộ mọi người sau đó lại nhìn Chu Tường giao việc.

- Còn Chu Tường do công việc đặc thù nên tôi sẽ không thúc ép thời gian nhưng bạn có những lúc nào đó không hiểu về những thông tin trên cái file mà tôi xây dựng đó mà hỏi tôi sẽ trả lời tất cả các chuyên môn cho bạn và những mã nguồn nào bạn chưa biết. Hiện Tại thì chúng ta bắt đầu một ngày làm việc mới.

Trong Sáng đó, Thiếu Kiệt bắt đầu tiếp những vị khách quen thuộc cho đến khách hàng mới đến cửa hàng lần đầu, đứng sau hắn là Nhã Kỳ đang tiếp thu học hỏi.

Càng tiếp xúc cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy một người thanh niên như thiếu kiệt, tuy trong căn phòng nhỏ chật hẹp này lại có một người bán hàng giỏi đến vậy từ cái bắt tay đến những câu nói vui đùa nhưng đối với họ Thiếu Kiệt luôn dành tâm tư tình cảnh cao nhất, rồi cũng lang mang cùng khách những chuyện trên trời dưới đất thế mà, bất cứ khách hàng nào dù Nhã Kỳ cho rằng người đó khó tính như thế nào cũng hài lòng ra về với sản phẩm của mình mua còn không quên nói sẽ giới thiệu bạn bè chiếu cố sinh ý của tiệm.

Càng làm cho cô nhận thức được Thiếu Kiệt là một người có kinh nghiệm và vốn sống đầy đủ và quá phong phú, cô tự hỏi nếu là mình thì có làm được như vậy không.

Còn đối với Chu Tương sau khi nhìn cái file mà Thiếu Kiệt đưa cho mình mình từ bên những chuyên môn mà hắn đã học, cũng như kinh nghiệm đều hết sức thán phục, có những chỗ hắn còn không hiểu chỗ đó làm sao có được kết quả nhưng khi hỏi Thiếu Kiệt thì hắn giải thích một cách rất chi tiết chỗ đó sẽ ra sao và tự mình là ra kết quả cho Chu Tương xem.

Cũng như đối với cơ sở dữ liệu và code Chu Tường cảm thấy mình nên học chàng Thiếu Niên này rất nhiều từ bố cục tới những đoạn code viết theo nhóm và viết theo kiểu có thể chỉnh sửa tốt nhất, từ những cơ sở dữ liệu nào là dễ gọi tên không rắc rối đối với những ngôn ngữ lập trình hiện tại hắn biết đều không có những cách viết ngắn gọn này, mà Thiếu Kiệt lại xây dựng lên những bộ khung và những cơ sở kết nối với nhau hết sức hoàn thiện. Bản thân hắn khi thử những mã mới mà Thiếu Kiệt đưa ra đôi khi lại bị lỗi nhưng đến khi thiếu kiệt làm lại ra hắn hết sức khó hiểu Nhưng cũng vì thế hắn biết được, khi làm việc ở đây hắn sẽ có thêm được kinh nghiệm như thế nào.

Chưa kể đến Thiếu Kiệt còn thường xuyên chọc hắn nói nếu thấy khó tập trung thì có thể đi dạo hoặc chơi game làm gì tùy thích, khi nào cảm thấy thoải mái nhất thì làm tiếp. Chưa có một công ty nào mà hắn đã đi làm có được tác phong này hắn càng thích cái tính cách này của ông chủ nhỏ kia. Cứ lâu lâu Thiếu Kiệt lại nói anh mà căn quá là Trương Hạo đưa anh đi cấp cứu đó. làm gì mà mặt nghiêm túc thế, còn nữa đi làm mai mốt muốn mặc đồ gì thoải mái một chút. nghĩ sao mặc áo sơ mi mà đi quần jean mang giầy nike, mai mốt cứ thích gì mặc đó, trừ đi làm mặt quần cộc thôi anh không sợ chứ em sợ à, bước ra đường người ta nhìn vào tưởng sinh vật lạ thì chết. Cứ như thế Thiếu Kiệt và ba người làm việc bỗng chốc hết một buổi sáng.

Còn Trương Hạo thì hắn đã liên hệ bên Hoách Nam chuẩn bị đi Hữu Nghị đã xong nên Thiếu Kiệt để nói hắn buổi chiều không cần quan tâm Nhã Kỳ lắm cô tư vấn khách ra sao cũng được nên mọi chuyện nhẹ nhõm hơn ra nhiều cho mọi người. Bởi theo Thiếu Kiệt quan sát cô cũng khá mỗi lần hắn nói chuyện với khách tình huống nào đáng ghi nhớ cô liền ghi vào trong sổ tay của mình cho đến khi cả bốn người dùng cơm thì Nhã Kỳ luôn hướng Thiếu Kiệt hỏi những các giao tiếp với khách ra sao, cũng như làm sao biết khách thích món đồ nào. cho đến khi hắn thay đồ đi học thì chiều hôm đó Nhã Kỳ bán được một bộ máy đầu tiên mà người khách đó cũng là người khách Nhã kỳ một mình tư vấn.