"Cái gì mà thọ nguyên lên tới 235, ngươi lấy thông tin ở đâu mà xác định tuổi thọ của ta, ta chỉ là người thường cùng lắm sống đến 90 tuổi là kịch khung."
Việt Minh khó có thể chấp nhận được chuyện này mở miệng minh bạch.
[ Hệ thống dựa thể chất của túc chủ để dự đoán thời gian túc chủ có thể sống chỉ đạt được 85 tuổi, còn 150 điểm còn lại là do túc chủ giết được con rắn hổ mang biến dị kia mà tước đoạt được thọ nguyên của nó, cộng vào thọ nguyên của mình.]
" Tước đoạt thọ nguyên là sao ? ''
" Ngươi mau nói rõ xem nào ?."
Việt Minh nghe không hiểu nghiêm túc mở miệng tra hỏi.
[ Năng lực tước đoạt của túc chủ là loại năng lực ẩn từ khi sinh ra đã có, chỉ cần túc chủ giết chết đối tượng nào thì có thể tước đoạt thọ nguyên của đối tượng đó cộng vào thọ nguyên của mình, khi tích hợp với hệ thống, số thọ nguyên của túc chủ sẽ quy thành điểm, số điểm này có thể dùng để đổi một số công năng đặc biệt có trong hệ thống.]
" Vậy chẳng phải thọ nguyên của ta có thể tăng không có điểm dừng, chẳng khác nào ta không thể chết.''
Việt Minh khuôn mặt vui sướng mở miệng nói.
[ Đấy là trong trường hợp túc chủ ở trạng thái cơ thể tốt nhất không chịu bất kỳ tác động nào từ phía bên ngoài khiến cho cơ thể bị tổn thương dẫn đến mất mạng, một khi túc chủ chết, số điểm thọ nguyên có nhiều đến mấy vẫn sẽ về con số không. ]
Theo những gì hệ thống vừa giải thích, đại khái Việt Minh đã hiểu rõ năng lực ẩn này của mình, nó không phải toàn năng, nếu muốn bảo toàn được số điểm thọ nguyên bắt buộc cậu ta phải học cách sinh tồn trong cái thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm này.
[ Túc chủ hệ thống, dò xét được có năng lượng sinh mệnh ở quanh đây.]
" Ngoài ta ra còn có ai khác đâu ?"
Việt Minh ngơ ngác nhìn xung quanh không thấy gì bất thường lên tiếng đáp lại.
Nhìn kỹ thì ở cuối hang thì thấy một quả trứng khổng lồ, quả trứng này to hơn trứng gà ở nhà rất nhiều, chiều dài của nó sắp bằng chiều cao của cậu ta, quả nhiên là trứng của rắn biến dị có khác.
" Ý ngươi là quả trứng biến dị này ?"
Việt Minh chỉ tay vào quả trứng trước mặt mở miệng nói.
[ Túc chủ, tôi có thể hỗ trợ ngài nuôi dưỡng quả trứng này, giúp nó sau này trở thành sủng thú của ngài.]
" Có thể làm sủng thú, sau này sẽ là đồng minh rất mạnh, còn không mau giúp ta nuôi nó.''
Việt Minh phấn khích mở miệng ra lệnh.
[ Túc chủ, muốn nuôi sủng thú trước tiên cần phải có không gian nuôi chúng, muốn mở không gian cần tiêu hao tối thiểu 10 điểm thọ nguyên.]
" Chỉ là 10 điểm thọ nguyên thôi mà, với ta chỉ là một cái muỗi đốt."
Việt Minh gật đầu đồng ý.
[ Thành công tiêu hao thọ nguyên mở ra không gian hệ thống, mặc định cấu trúc lập phương 3x3x3 m3.]
Âm thanh hệ thống vừa kết thúc lập tức quả trứng rắn kia bị hút vào trong không gian của hệ thống, phía bên ngoài dùng mắt thường Việt Minh cũng có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên trong không gian, hiện tại quả trứng đã ở một góc cố định bên trong hệ thống.
[ Không gian lập phương này hiện tại là mặc định, túc chủ có thể thay đổi loại hình không gian thành các câu trúc hình khối khác nhau, mỗi lần thay đổi tiêu tốn 50 điểm thọ nguyên.]
Tiêu hao nhiều thọ nguyên như vậy, tốt nhất vẫn nên để nguyên hình dạng cấu trúc lập phương này thì tốt hơn.
" Làm sao để nuôi thành sủng thú ?"
Việt Minh mở miệng khẽ hỏi.
[ Muốn nuôi sủng thú, cần phải mở chức năng nuôi dưỡng.]
" Ngươi lại muốn bao nhiêu điểm thọ nguyên của ta nữa đây ?"
Việt Minh tỏ thái độ khó chịu nói.
[ 50 điểm thọ nguyên.]
Cái giá này có hơi chát, nhưng vì tương lai của bản thân, bỏ ra 50 điểm cũng có thể tạm chấp nhận.
" 50 điểm thì 50 điểm mau mở chức năng này cho ta."
Việt Minh gật đầu đồng ý mở miệng truyền lệnh.
[ Chúc mừng túc chủ đã thành công mở ra chức năng nuôi sủng thú.]
[ Thời gian để sủng thú này nở ra cần thời gian 3 năm, túc chủ có muốn dùng điểm thọ nguyên để rút ngắn thời gian.]
" Ngươi muốn bào hết thọ nguyên của ta mới vừa lòng hay sao, 3 năm thì 3 năm, tuổi ta còn dài, ta vẫn có thể chờ đợi được."
Việt Minh nhăn mặt từ chối nói.
'' Có thể ấp trứng quả thật tốt, giá như có thể vào trong không gian để xem cho rõ hơn thì tốt biết mấy."
[ Túc chủ, có thể mở năng lực dịch chuyển vào trong không gian hệ thống, chỉ cần tiêu tốn 10 điểm thọ nguyên có thể ở trong không gian 1 giờ đồng hồ.]
" Có khả năng này sao, còn không mau mở cho ta."
Việt Minh vui mừng truyền lệnh nói.
[ Để vào trong hệ thống, trước tiên phải định hình hệ thống ngụy trang ở thế giới bên ngoài, cần tiêu tốn thêm 30 điểm để tiến hành ngụy trang.]
" Đồng ý hết với ngươi đấy, mau giúp ta vào trong đó trước đi."
Việt Minh bắt đầu khó chịu mở miệng ra lệnh.
[ Lần đầu ngụy trang, tôi sẽ giúp túc chủ quét vật thể ngụy trang gần nhất.]
Âm thanh hệ thống ngừng lại, cùng lúc màn hình điện tử quét về phía cục đá nhỏ trước mặt lấy nó làm vật để ngụy trang, cùng lúc này Việt Minh dịch chuyển vào trong không gian của hệ thống, còn bên ngoài được ngụy trang dưới dạng một hòn đá nhỏ.
[ Túc chủ, hiện tại thọ nguyên của ngài còn 135 điểm, yêu cầu túc chủ săn giết thêm sinh vật sống để nạp thêm nhiều thọ nguyên.]
Việt Minh không quan tâm lời của cái hệ thống xấu xa này nói, khẽ bước đến ôm lấy quả trứng ở trước mặt, tương lai sau này nó sẽ là trợ thủ đắc lực nhất, ngày sau dù phải tốn bao nhiêu tài nguyên cậu cũng có thể giúp nó trở lên lớn mạnh.
Trở lại thế giới bên ngoài, Việt Minh bắt đầu cảm thấy đói và lạnh, nhưng ở cái nơi hoang vu héo lánh này thì lấy đâu ra thức ăn, trời thì đang mưa rất to, hiện tại ngoài việc chờ đợi ra cũng không thể làm gì khác.
Vì quá đói, cơ thể Việt Minh trở nên suy yếu, bất giác ngủ lúc nào không hay, đợi đến khi tỉnh dậy thì cậu ta đang nằm trên giường bệnh, bệnh cạnh ngoài đám bạn mới quen của mình ra, còn có mẹ Ngọc Lan, em gái Kiều Ánh và cô Tuyết Ly.
" Con đói rồi phải không, dậy ăn chút chào gà trước đi nào !"
Ngọc Lan mở chiếc cặp lồng đừng thức ăn mang đến gần Việt Minh mở miệng tươi cười nói.
Mùi thơm của cháo tỏa ra khắp phòng làm Việt Minh không nhịn được, thìa cháo nào mẹ mình mang lại gần, cậu ta đều ăn hết sạch.
" Anh hai phải sớm khỏe để còn chơi với em đấy !"
Kiều Ánh ở bên cạnh nắm tay Việt Minh mở miệng khẽ động viên.
Việt Minh chỉ có thể mỉm cười gật đầu đáp lại, sẽ không có lần sau cậu ấy để em gái của mình phải lo lắng.
Bên ngoài có tiếng ồn ào như đang cãi nhau, mà người to miệng nhất lại là người đàn ông, âm thanh này rất quen thuộc với Việt Minh, nếu cậu ấy không nhầm thì đó là chú Trung Dũng là thần tượng từ nhỏ của cậu ta.
" Là chú Dũng đến, cháu muốn gặp chú ấy !"
Việt Minh ngó đầu ra ngoài cửa khuôn mặt hớn hở cười nói.
Tuyết Ly thấy vậy liền ra ngoài đóng cửa phòng lại, cùng lúc đó ở ngoài tiếng ồn ào đã chấm dứt làm Việt Minh tò mò không biết có chuyện gì xảy ra.
" Mẹ ơi, có phải vì con bỏ học đi chơi nên chú Dũng mới cãi nhau với người ta phải không ?"
Việt Minh khuôn mặt trở nên u sầu mở miệng khẽ hỏi.
" Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Ngọc Lan xoa đầu mỉm cười khẽ an ủi.
" Cô ơi, là lỗi của tụi con, nếu không phải tụi con nhất thời ham chơi, cũng không để cậu ấy nằm ở viện như thế này."
Cường khỉ cảm thấy áy náy mở miệng nói.
Minh Phương và Vinh mập tâm trạng đều rất u buồn, cả hai đều cảm thấy có lỗi với những việc mình làm, nếu không phải họ kéo theo Việt Minh tham gia vào vụ này thì mọi chuyện đâu đến mức tồi tệ như hiện giờ.
" Đúng là lần này vì các cháu mà con của cô gặp nguy hiểm, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã ổn, nên các cháu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nhưng nhớ lần sau không được tái phạm, có biết chưa !"
Ngọc Lan bên cạnh mỉm cười khẽ nhắc nhở.
" Vâng ạ, thưa cô."
Được Ngọc Lan tha thứ, đám Cường khỉ khuôn mặt trở nên vui hơn bao giờ hết đồng thanh mở miệng nói.
Phía bên ngoài khu vực sân của bệnh viện, cô hiệu trưởng Hằng và cô chủ nhiệm Trang đang đứng trước mặt Trung Dũng dưới sự chất vấn của anh ta.
" Các cô thân là giáo viên mà không thể đảm bảo an toàn cho bọn trẻ, để chúng giữa trưa đi chơi lung tung vướng vào bao nguy hiểm, chuyện này tôi phải báo lên Bộ Giáo Dục để họ làm việc riêng với các cô."
Trung Dũng mặt đó tía tai mở miệng trách mắng.
" Về chuyện này chúng tôi thành thật xin lỗi, chúng tôi xin chịu bất kỳ hình phạt nào, mong anh hãy bỏ qua lần này cho chúng tôi."
Cô Hằng và cô Trang đồng thanh cúi đầu nhận lỗi.
" Đội trưởng chuyện này vẫn nên cân nhắc lại, suy cho cùng lỗi này xuất phát từ hai phía, nếu không phải tụi nhỏ quá hiếu động hơn những bạn cùng lứa thì cũng không xảy ra sự cố hi hữu này."
Tuyết Ly bên cạnh khẽ nhắc nhở.
" Về chuyện có báo lại với Bộ Giáo Dục hay không, để tôi còn suy nghĩ thêm, tạm thời các cô đi về trước đi."
Trung Dũng sắc mặt lạnh lùng nói.
Cô Hằng và cô Trang nghe lời của anh ta, cất bước rời đi trước để hai người ở lại nói chuyện riêng.
" Em cũng biết Việt Minh là con trai của đội trưởng, trước khi rời đi anh ấy đã đặt niềm tin để cho chúng ta nuôi dưỡng bọn trẻ trưởng thành, vậy tại sao lần này em lại bệnh vực cho sai lầm của hai người đó ?"
Trung Dũng sắc mặt không mấy vui vẻ mở miệng nói.
" Em đã kiểm tra thằng nhóc Cường đó rồi, thể chất của nó vượt xa người thường, nhưng chưa đến mức trở thành người siêu phàm, kết quả xét nghiệm đã xác định trong cơ thể của nó có gen của người siêu phàm, mà bố của đứa trẻ này là một người siêu phàm tên Lành là lính dưới quyền của anh."
Tuyết Ly mở miệng giải thích.
" Ý của em chính là người siêu phàm nếu có con cái thì con của họ sẽ mang gen siêu phàm của họ, mà thằng nhóc Cường là một ví dụ điển hình."
Trung Dũng hiện lên vẻ kinh hỉ mở miệng nói.
" Chắc hẳn anh cũng không muốn Việt Minh sống trong môi trường khắp nơi đầy những nhà nghiến cứu khoa học đâu đúng không ?"
Tuyết Ly mỉm cười đáp lại.
Những lời của cô gái này vừa nói làm cho Trung Dũng tỉnh ngộ, chuyện Việt Minh mang gen người siêu phàm tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài, tuổi thơ của nó phải giống như bao nhiêu đứa trẻ khác, đây cũng là lời hứa của chính bản thân anh ta, bằng mọi giá anh ta phải giấu kín chuyện này, ít nhất phải để nó trưởng thành có nhận thức đúng đắn về bản thân mình.