Tại bên trong phòng bệnh, mọi người đang trò chuyện vui vẻ với Việt Minh thì cô hiệu trưởng và cô chủ nhiệm mở cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy đám bạn học ở bên cạnh, hai cô liền ra lệnh cho chúng ra ngoài trước.
Nghe lời của hai cô, đám Cường khỉ chào tạm biệt Việt Minh ra ngoài đi về trước.
Ngay sau đó Ngọc Lan bế bé Kiều Ánh ra ngoài trước, để cho các cô có thời gian nói chuyện riêng với thằng bé.
[ Túc chủ, tôi phát hiện ra có sự dao động năng lượng bảo thạch, đem lại cho cậu rất nhiều đợi ích.]
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc, ánh mắt của Việt Minh đánh chủ ý lên sợi dây chuyền ngọc quan âm màu lục bích sáng lấp lánh trên cổ của cô hiệu trưởng, nếu đã là đồ tốt mà hệ thống nhắc đến hiển nhiên phải tìm cách lấy cho bằng được.
" Em à, em khỏe chưa vậy ?, nếu có chỗ nào chưa khỏe thì báo với cô, mọi viện phí nhà trường sẽ chịu trách nhiệm hết."
Cô Hằng hiệu trưởng, nắm tay Việt Minh mỉm cười khẽ hỏi thăm.
Bên cạnh cô Trang ngồi ghế bắt đầu lấy dao gọt táo cho câu ta ăn, coi như đây là một cách xin lỗi chân thành.
" Thưa cô, em đã khỏe hơn nhiều rồi, bác sỹ nói chỉ cần em nằm điều dưỡng thêm vài ngày thì là có thể xuất viện."
Việt Minh híp mắt cười đáp lại.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã hiểu chuyện làm cho cả hai cô rất vui, họ tin chắc rằng tương lai thằng bé sẽ trở thành nhân tài của quốc gia.
" Thưa cô, có phải vừa nãy chú Dũng đã nặng lời vời các cô có đúng không ? "
" Tất cả là lỗi của em, nếu không phải do em ham chơi đã không liên lụy tới các cô."
Việt Minh rơm rớm nước mắt mở miệng nói lời xin lỗi.
" Là lỗi của các cô, không phải lỗi của em."
Cô Trang bên cạnh vỗ vai khẽ an ủi.
" Tất cả là lỗi của em, em là đứa trẻ ngoan, em sẽ chịu tất cả trách nhiệm, về phần chú Dũng, em sẽ bảo chú ấy không làm khó các cô."
Việt Minh lấy tay lau khô nước mắt, thái độ nghiêm túc lên tiếng đáp lại.
Nghe được những lời này của thằng bé, hai cô giáo đều cảm thấy nhẹ lòng, nếu có thể hóa giải mọi chuyện êm đẹp thì đây không phải là một chuyện xấu, tin tức này mà đến tai người của Bộ Giáo Dục thì họ chỉ có nước bị đuổi việc, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.
"Thành ý của em cô xin nhận, nhưng cô sẽ không để em chịu thiệt thòi, em có yêu cầu gì cứ nói, nếu trong khả năng của cô thì cô sẵn sàng hỗ trợ."
Cô Hằng mỉm cười nói trước.
" Thưa cô từ nhỏ mẹ em thường dạy em làm một đứa trẻ ngoan, tâm phải luôn hướng về phật pháp, chính vì thế em luôn ao ước có được một dây chuyền của đức phật đeo bên người, có thể đeo sợi dây chuyền này thì mọi chuyện xui xẻo trên đời đều có thể tan biến hết."
Việt Minh chắp tay niệm phật mở miệng cười đáp.
Vừa hay Cô Hằng có đeo trên cổ một sợi dây chuyền ngọc quan âm, sợi dây chuyền này trước đây cô mua ở tiệm đá quý với giá gần bảy chục triệu đồng, với cô mà nói đây là một món đồ đắt đỏ, mặc dù không nỡ tặng cho người khác chút nào, nhưng nếu có thể đánh đổi cả một tương lai phía trước, dù có phải trả giá đắt hơn nữa đều rất xứng đáng.
" Hy vọng sợ dây chuyền này sẽ đem lại bình an cho em."
Cô Hằng tháo sợi dây Chuyền của mình xuống, đeo vào cổ cho Việt Minh mỉm cười nói.
" Cô ơi không được đâu, mẹ em dạy rằng không được nhận đồ của người lạ !"
Việt Minh vội tháo sợ dây chuyền trên cổ mình xuống từ chối ý tốt của cô giáo.
" Sợi dây chuyền này ở ngoài chợ bán đầy ý mà, có vài chục ngàn một cái, cô có thể tự mua cho mình một cái khác, trái lại em đấy, từ khi nào coi cô giáo mình là người lạ, nếu còn từ chối là cô giận thật đấy !"
Cô Hằng đeo lại vòng cổ cho Việt Minh, nghiêm khắc mỉm cười nói.
[ Túc chủ, giá trị của bảo thạch này không tầm thường chút nào đâu, người trước mặt đang có hành vi nói dối.]
Cho dù hệ thống không có nhắc đến giá trị của nó thì Việt Minh cũng tự đoán được giá trị đắt đỏ của nó, cô hiệu trưởng thường ngày đi ô tô xịn đến trường hẳn là người rất giàu sao có thể dùng mấy cái thứ đồ tầm thường ở ngoài chợ cho được.
" Nếu cô nhất quyết muốn tặng cho em, vậy em xin cảm ơn cô ạ."
Việt Minh khoanh tay lễ phép mở miệng nói.
Cô Hằng thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng cảm thấy rất vui, ít nhất mọi chuyện đã được hóa giải, từ nay về sau hằng đêm cô có thể kê cao gối mà ngủ được rồi.
Phía Cô Trang cũng có món quà là sợi dậy chuyền bằng một hai vàng có khắc tượng phật đem tặng lại cho Việt Minh, tuy không giá trị cao như sợi dây chuyền đeo cổ của cô hiệu trưởng nhưng ít nhất cũng thể hiện chút lòng thành của mình dành cho cậu ta.
Hệ thống xác nhận, vòng cổ bằng vàng này không có bất kỳ giá trị nào, chỉ đáng là đồ bỏ đi, nhưng Việt Minh lại không nghĩ vậy, nếu có thể bán nó với giá cao biết đâu lại mua lại được một miếng bảo thạch tốt, quà đã dâng tới tay, nếu còn không nhận chính là một kẻ ngu ngốc bẩm sinh.
Đợi sau khi hai cô giáo rời khỏi khu vực phòng bệnh viện, Việt Minh nhanh chóng cất hai miếng bảo thạch vào không gian hệ thống, khác với cậu ta, nếu là đồ vật muốn ở trong hệ thống bao lâu cũng được, lại còn có thể bảo quản rất tốt.
Đợi khi hai cô rời đi thì mẹ Ngọc Lan cùng Kiều Ánh bước vào thăm hỏi cuộc trò chuyện giữa ba người.
Việt Minh kể lại đầu đuôi câu chuyện nhưng lại không đề cập tới chuyện tặng quà, nếu để mẹ cậu ta biết được cậu ta nhận hối lộ từ hai cô chắc chắn sẽ không vui chút nào.
Cho dù Việt Minh không nói Ngọc Lan cũng đã đoán ra được cuộc nói chuyện bí mật của ba người, chỉ là cô ấy có chút thất vọng về hai cô giáo kia lại tìm cách dỗ ngọt trẻ con để nhờ người lớn ra mặt bỏ qua mọi chuyện, nhưng nếu Việt Minh đã có lòng bỏ qua mọi chuyện thì cũng nên để cho nó lắng xuống không nên nhắc lại nữa.
Thời gian sau đó, chú Trung Dũng và các cô chú khác trong tiểu đội đều ở lại với Việt Minh đến chiều tối, đem cho cậu ta rất nhiều đồ ăn ngon, có bánh có kẹo, có bim bim, với đứa trẻ sáu tuổi như cậu ta thì đây là những món quà thiết thực và ý nghĩa.
Trước khi Trung Dũng rời đi, Việt Minh có nhắc đi nhắc lại nhiều lần, dặn anh ta không nên làm khó các cô giáo.
Trung Dũng cũng hiểu được tấm lòng mà Việt Minh dành cho các cô giáo của mình, nên quyết định không làm khó các cô, cứ để mọi chuyện diễn ra một cách bình thường trở lại.
Đợi khi mười hai giờ đêm khi mọi người ngủ hết, Việt Minh mới sử dụng lại chức năng hệ thống.
Theo những gì mà hệ thống đề cập đến, thôn phệ bảo thạch là một trong những phương pháp đơn giản nhất để tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Bảo thạch có nhiều loại từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp và trên đó còn có nhiều cấp cao hơn nữa, mà miếng ngọc quan âm mà cô hiệu trưởng tặng cho chỉ thuộc vào loại sơ cấp, tuy không thể sánh với những loại cấp bậc cao nhưng ít nhất thời điểm hiện tại lại có lợi ích rất lớn đối với cậu ta.
[ Để mở chức năng thôn phệ bảo vật, yêu cầu túc chủ tiêu hao 50 điểm thọ nguyên.]
Lại phải tiêu hao điểm thọ nguyên, mặc dù cái giá này có hơi chát, nhưng vì để bản thân không ngừng lớn mạnh, Việt Minh đành phải chấp nhận cái giá này của hệ thống.
Sau khi mở chức năng này ra, hệ thống tự động thôn phệ bảo thạch giúp cho cậu ta, thời gian để thôn phệ kéo dài bốn tiếng đồng hồ, hiện giờ chỉ cần chợp mắt đi ngủ, đợi sáng hôm sau nhận được kết quả.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Việt Minh tỉnh dậy với tinh thần vô cùng sáng khoái, giường bên cạnh con bé Kiều Ánh vẫn còn đang ngủ rất say mà mẹ Ngọc Lan lại không thấy đâu, theo suy đoán của cậu ta chắc hẳn là cô ấy đã dậy sớm để đi mua đồ ăn sáng.
Trước mặt Việt Minh lúc này là bảng trạng thái của hệ thống.
[ Túc chủ : Việt Minh.]
[ Sức mạnh : 4.0]
[ Tốc độ : 1.3 ]
[ Thị lực : 10]
[ Thọ nguyên : 85]
[ Tinh thần lực : 0.5 ]
Trong các chỉ số đã có sẵn thì có thêm một chỉ số mới, chỉ số này chính là tinh thần lực, nhờ có chỉ số mới này mà mọi giác quan của cậu ta nhạy bén hơn người bình thường, có thể nghe được âm thanh của mọi người xung quanh ở một khoảng rất xa.
[ Tinh thần lực, ngoài giúp túc chủ nghe thấy giọng nói của mọi người, còn cảm nhận sự hiện diện của họ trong bán kính 50 mét.]
Nghe theo lời của hệ thống, Việt Minh bắt đầu tập trung tinh thần, cảm nhận sự hiện diện của mọi người trong vòng bán kính sử dụng năng lực.
Hiện giờ cậu ta có thể nhìn thấy rõ hình ảnh di chuyển của họ, giống như họ đang ở trước mặt cậu ta vậy, ngay cả mẹ Ngọc Lan cậu ta cũng có thể nhìn thấy, mẹ của cậu đang xách cặp lồng thức ăn trên tay hướng đi về phía phòng cách phòng khoảng hơn 10 mét.
[ Tinh thần lực cũng có thể tu luyện được, một là tinh thần khống vật, hai là tinh thần công kích, loại cuối cùng tinh thần huyễn vật, túc chủ muốn học loại nào trước.]
" Có mất khoảng phí nào không vậy ?"
Việt Minh lạnh lùng hỏi lại.
[ Cần 30 điểm thọ nguyên để mở năng lực này.]
Lại phải mất thêm chi phí, nếu tiêu hao điểm thọ nguyên này thì Việt Minh chỉ có thể sống đến 55 tuổi, nhưng nếu có được năng lực tinh thần, sau này sẽ có lợi ích rất lớn, vì tương lai lớn mạnh sau này, buộc cậu ta phải sử dụng thọ nguyên điểm thêm một lần nữa.
" Ta muốn học tinh thần công kích trước."
Việt Minh truyền lệnh nói.
[ Tiêu hao điểm thành công, chúc mừng túc chủ đã học thêm năng lực mới.]
[ Có năng lực này rồi, túc chủ có thể tấn công vào linh hồn con người, với linh hồn người bình thường chỉ dao động từ 0.1 đến 0.3 điểm, một khi túc chủ tấn công sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến linh hồn của họ.]
" Liệu có làm họ chết hay không ?"
Việt Minh mở miệng khẽ hỏi.
[ Dùng tối đa sức mạnh có thể phá hủy linh hồn của họ.]
Nghe hệ thống nói mà Việt Minh có chút kinh sợ, tiêu hao tận 30 điểm thọ nguyên lần này hoàn toàn xứng đáng, coi như đây sẽ là sát chiêu dùng tới trong trường hợp nguy hiểm.