Phía ngoài cửa Ngọc Lan bước vào, trên tay cầm cặp lồng thức ăn giống hệt như hình ảnh mà cậu ta thông qua sắc mạnh tinh thần lực đã nhìn thấy trước đó.
Thấy được sắc mặt của Việt Minh hồng hào trở lại như trước, Ngọc Lan cảm thấy rất vui, chỉ mất một ngày là có thể hồi phục sức khỏe, cũng chỉ con của những người siêu phàm mới làm được, tuy nhiên vẫn nên để nó ở thêm bệnh viện thêm một ngày nữa kiểm tra cho chắc rồi mới làm thủ tục xuất viện.
" Ăn chút cháo đi."
Ngọc Lan mở cặp lồng mang cháo đến tận miệng Việt Minh, vui vẻ nói.
" Không có phở bò hay phở gà sao mẹ, mấy ngày nay ăn cháo con thấy ngán lắm rồi !"
Việt Minh khuôn mặt có chút thất vọng lên tiếng đáp lại.
" Nay là bữa cuối ăn cháo, ngày mai ra khỏi viện mẹ sẽ đưa con đi ăn phở."
Ngọc Lan híp mắt cười mở miệng nói.
Nghe mẹ mình nói vậy, Việt Minh còn có thể làm gì hơn, chỉ có thể ngậm ngùi chiều theo ý cô ấy, chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi là sau này không còn phải ăn món cháo khó nuốt này nữa.
So với Việt Minh phải ăn uống khổ sở thì cái con bé Kiều Ánh được ăn đồ ăn ngon hơn rất nhiều, bữa sáng là món bánh ngọt phủ đầy lớp kem tươi cùng một hộp sữa cô gái hà lan đúng theo khẩu vị của nó, trông thấy nó ăn ngon như vậy Việt Minh bỗng ăn cháo cũng cảm thấy ngon hẳn.
Bố mẹ mất từ lúc cậu còn rất nhỏ, giờ đây điểm tựa duy nhất của cậu chính là con bé, để bảo vệ con bé sau này cậu nhất định phải trở nên mạnh hơn nữa, mạnh đến mức để cho không một ai có thể bắt nạt được nó.
Trong khi gia đình ba người đang ăn ngon, thì ngoài bệnh viện có tiếng xe cấp cứu kêu lên ing ỏi, so với tiếng gà gáy vào mỗi buổi sáng còn nhức tai hơn nhiều.
Ngay sau đó bên ngoài cửa nhìn vào, Việt Minh thấy được một đội ngũ bác sỹ, y tá đang đẩy một chiếc giường cấp cứu một cách gấp gáp, trên giường bệnh có phủ một lớp khăn trắng dính đầy máu, từ trong khăn lộ ra một cánh tay người đầy những vết thương rỉ máu, cảnh tượng này đập vào mắt hai anh em Việt Minh khiến cả hai có chút sợ hãi.
Việt Minh phải mất một thời gian ngắn mới có thể chấn tĩnh lại, còn Kiều Ánh chỉ biết cúi đầu chùm chăn, phải chứng kiến cảnh máu me đáng sợ này chắc hẳn nó sẽ ám ảnh mất mấy ngày.
Ngọc Lan thấy cả hai đứa trẻ đều sợ vội vã chạy ra ngoài đóng chặt cửa lại, ngày hôm nay là do sự sơ ý của mình để cho những đứa trẻ phải nhìn cảnh máu me ghê rợn, đáng ra cô ấy phải biết ở bệnh viện những chuyện như thế này diễn ra quá bình thường, Ngọc Lan tự nhủ với bản thân lần sau nhất định phải rút kinh nghiệm không để chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa.
" Mẹ ơi con sợ lắm."
Kiều Ánh sợ đến sắp khóc ôm chặt vào lòng của Ngọc Lan.
Ngọc Lan chỉ có thể vỗ lưng an ủi con bé, hi vọng con bé sớm quên đi chuyện này.
" Aiz !, những ngày gần đây những vụ như thế này thường xuyên xảy ra, không biết loại súc vật nào mà ác đức đến vậy ! "
Ở giường đối diện có một ông già độ tuổi bảy mươi, lắc đầu than thở nói.
" Ông ơi, không phải là quái vật biến dị gây ra sao ? "
Ngọc Lan mở miệng hỏi lại.
" Bác sỹ người ta đã xác định tình trạng thương tích của nạn nhân, tất cả bọn họ đều bị vũ khí hiện đại tấn công, không thể nào là do quái vật ngoài kia làm được, cho dù chúng ta có ghét lũ quái vật đó, thì cũng không thể vơ đũa cả nắm."
Ông già mở miệng lên tiếng minh bạch.
" Trời đất, xã hội này loạn cả rồi, hết mối lo quái vật, lại đến mối lo ác nhân, ra đường đâu đâu cũng có nguy hiểm."
Ngọc Lan sắc mặt trở nên khó coi mở miệng nói.
" Những vụ thảm sát này trước kia ở thời đại bình thường cũng thường xảy ra, nay thời đại hỗn loạn, nhiều tên ác nhân có năng lực siêu phàm thì cái sở thích giết người của chúng lại càng điên cuồng hơn, nếu không có ai ngăn cản chỉ sợ rằng sẽ còn rất nhiều người vô tội bị chúng hại."
Nghe thấy ông già này nói vậy, Ngọc Lan lại càng cảm thấy lo cho sự an nguy của những đứa trẻ, nếu ở ngoài kia ác nhân còn hoành hành, thì môi trường học tập của chúng vẫn còn quá nguy hiểm, chừng nào bọn ác nhân này bị bắt thì cô ấy mới có thể yên tâm cho chúng đi học trở lại được.
Phía bên ngoài cửa, Tuyết Ly cất bước tiến vào trong, sắc mặt không mấy làm vui vẻ, có vẻ như quá trình truy bắt bọn tội phạm này không mấy thuận lợi.
" Có chuyện gì vậy ? "
Ngọc Lan để Kiều Ánh ở lại giường chơi với Việt Minh, cất bước về phía Tuyết Ly mở miệng khẽ hỏi.
" Chúng tôi đã phối hợp với lực lượng công an địa phương thành công bắt gọn tổ chức bọn sát nhân, chỉ là lại để tên cầm đầu chạy thoát."
Tuyết Ly châm dặm mạnh xuống đất hai bàn tay nắm chặt bực bội nói.
" Để cho tên cầm đầu chạy thoát, tên đó nguy hiểm tới mức nào ? "
Ngọc Lan sắc mặt lo sợ mở miệng dò hỏi.
" Đã đột phá đến cấp bậc người siêu phàm, lại còn là quái nhân biến dị nửa người nửa thú, súng đạn thông thường với thằng đó chỉ giống như muỗi đốt."
Nghe Tuyết Ly nói, mà Ngọc Lan lại càng cảm thêm kinh hãi, có thể với người siêu phàm như bọn họ nếu gặp phải loại ác nhân này còn có khả năng sống xót, nhưng với người thường hay đám trẻ như Việt Minh gặp phải bọn chúng chỉ có một con đường chết.
" Tôi sẽ đưa cả hai đứa về nhà cho an toàn."
Ngọc Lan vội quay đầu lại bế Kiều Ánh và dắt tay Việt Minh định rời đi, thì bị Tuyết Ly ngăn cản lại.
" Cô và Kiều Ánh có thể về trước nhưng Việt Minh thì không được, thằng bé còn đang phải truyền nước, cần phải để bác sỹ theo dõi một thời gian mới có thể xuất viện được."
Tuyết Ly mở miệng nói trước.
Ngọc Lan đương nhiên không chịu nghe theo lời của cô gái này nói, dù sao với thiên chức làm mẹ như của cô ấy thì việc đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ là an toàn trên hết.
" Yên tâm đi, hiện giờ anh đội của Dũng phối hợp với lực lượng công an địa phương phong tỏa ở khắp nơi trong cái làng này, tên cầm đầu muốn chạy ra khỏi làng là khó hơn lên trời, bệnh viện trường học có rất nhiều người canh gác ngày đêm đảm bảo an toàn cho mọi người, cho dù Việt Minh có ở đây cũng không xảy ra chuyện gì xấu đâu."
Tuyết Ly mở miệng khẽ chấn an.
Nghe cô gái này nói vậy, Ngọc Lan chỉ có thể tin tưởng một lần, mà chào tạm biệt Việt Minh cùng Kiều Ánh về trước.
Việt Minh là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không làm những hành động vòi vĩnh đòi theo mẹ về bằng được, có thể nhìn thấy hai người họ về an toàn với cậu đã là một chuyện quá tốt, hơn nửa ở đây có nhiều người canh gác thì có thể xảy ra chuyện gì xấu được.
Không lâu sau đó, cô y tá cũng đã đến kiểm tra sức khỏe ra rút kim truyền nước cho Việt Minh, bây giờ cậu ta đã có thể đi lại bình thường, có thể nhảy nhót như chim ở trên giường mà không mệt chút nào.
Mấy ông bà già nằm ở giường bên, thấy cậu ta khỏe mạnh trở lại nhiên tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, với họ được nghe tiếng trẻ con vui đùa còn tốt hơn cả việc uống trăm liều thuốc bổ.
Truyền nước nhiều như vậy, tự nhiên trong người lại mắc tiểu, nếu không giải quyết sớm sẽ dẫn đến tè dầm, đối với đứa trẻ ngoan như cậu là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Sau khi chào tạm biệt các ông các bà, Việt Minh cất bước rời khỏi phòng, được cô y tá chỉ đường, rất nhanh cậu ta đã đến phòng vệ sinh giải quyết được nỗi buồn mà mình phải nhịn bấy lâu nay.
Trên con đường cậu ta đi về có ghé qua khắp các phòng bệnh viện, trong mỗi phòng đều có tiếng bệnh nhân nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng cũng có nghe được tiếng kho khan, tiếng kêu đau nhức của bọn họ, cho dù ở một khoảng cách rất xa cậu cũng có thể nghe được, đây chính sức mạnh tinh thần lực mang lại, nếu có thể tăng cường sức mạnh này thì phạm vi nó còn rộng hơn nữa.
Ngoài nghe được những âm thanh trên, Việt Minh còn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của bệnh nhân tại phòng số 133 cách đó không xa, bệnh nhân này chính là người mà các bác sỹ, y tá đã đưa vào buổi sáng mà cậu vừa nhìn thấy.
Nếu đã mất công đi dạo một vòng khu vực bệnh viện chi bằng ghé qua xem thử bệnh nhân này một chút cũng đâu mất nhiều thời gian.
Bước vào phòng số 133, trong phòng ngoài bệnh nhân này ra không còn bất kỳ ai khác, bệnh nhân này là một người phụ nữ lớn tuổi, khắp nơi trên cơ thể đều được băng bó vết thương, cánh tay bên phải và chân bên trái không còn nữa, hắn là vết thương do ác nhân gây ra, nhìn bộ dạng thảm thương của bà ta, Việt Minh có chút rợn người nổi hết da gà lên, cảm giác bị người ta chặt bộ phận trên cơ thể chắc chắn vô cùng đau đớn, sống không được mà chết không xong.
Ngoài ra trên người phụ nữ này có gắn ống thở nối liền với máy thở oxy và máy đo nhịp tim hiện đại có thể theo dõi được tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, trên màn hình các máy này hiện thị các thông số cơ thể rất thấp, người phụ nữ này bị thương nặng như vậy e rằng sống không còn được bao lâu.
Đúng lúc này bàn tay của người phụ nữ này nắm chặt lấy tay của Việt Minh khiến cậu ta không thể thoát ra được, chỉ còn cách la hét gọi người cầu cứu, trong lúc dằng co với bà ta, cậu ta sơ ý vung mạnh tay khiến cho ống thở oxy rơi xuống đất, khiến cho bà ta không cung cấp đủ oxy để duy trì sự sống dẫn đến tử vong tại chỗ.
[ Túc chủ, chúc mừng cậu đã tước đoạt được thọ nguyên của người phụ nữ này, thọ nguyên của ngài được cộng thêm 85 điểm, tổng thọ nguyên hiện tại là 140 điểm.]
"Lần này gặp phiền phức lớn rồi, sơ ý làm chết người không biết có bị đi tù không nữa."
Việt Minh sắc mặt hoảng sợ thầm nói.
Cùng lúc này ở bên ngoài có lực lượng bác sỹ và các chú công an vào kiểm tra, họ phải tốn không ý sức mới có thể kéo bàn tay của người phụ nữ này ra khỏi tay của Việt Minh, tay của cậu ta vì bị lực bóp mạnh của người lớn mà bầm tím, cũng may có các bác sỹ y tá ở đây kịp thời sơ cứu băng bó vết thương nên không có gì nghiêm trọng cả.
"Các anh các chị trông chừng bệnh nhân kiểu gì vậy, sao lại không trông chừng bệnh nhân để trẻ nhỏ đi lạc vào, đã vậy còn gây tử vong ngay tại bệnh viện, rồi người nhà bệnh nhân đến chúng ta phải ăn nói làm sao đây ?"
Ông bác sỹ trưởng khoa dáng người cao gầy phẫn nộ lên tiếng trách mắng.
Các anh chị y tá trước sự chất vấn của bác sỹ trưởng khoa chỉ có thể im lặng ngồi nghe, suy cho cùng lỗi này cũng do họ mà ra, họ không thể dùng bất cứ lời nào biện minh được.
Việt Minh ngay sau đó được các chú công an, cùng các chị y tá dẫn về phòng của mình, về chuyện cậu ta sơ ý làm rơi mất ống thở của bệnh nhân, họ không có truy cứu, vì tuổi cậu còn nhỏ bị người ta tấn công, hoảng sợ làm loạn nên mới gây ra chuyện đáng tiếc này, còn về chuyện người nhà bệnh nhân, đích thân họ sẽ giải thích cho những người này hiểu, sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu ta sau này.
Sau khi về phòng Việt Minh còn có chút hoảng sợ, cảm giác hại chết người không dễ chịu chút nào, xem ra ngày tháng sau này vẫn nên làm quen dần mới mấy vụ như thế này.
Ở một cái thế giới tàn khốc nếu không học cách sinh tồn, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trong tay của kẻ khác, về năng lực ẩn của mình, cậu ta phải tận dụng nó thật tốt có vậy mới có thể học được những siêu năng lực từ hệ thống.
[ Túc chủ, tôi đã dò xét qua thương tích trên cơ thể của ngài, ngài có muốn dùng 1 điểm thọ nguyên để chữa lành vết thương này không ?]
"Ta đâu có ngu ngốc đến mức xóa bỏ bằng chứng vô tội của mình, vết thương mà lành rồi, ta lấy gì mà ăn nói với người nhà của người phụ nữ đó."