Nghe Cường khỉ nói vậy, Việt Minh và Minh Phương chỉ còn cách tham gia trò chơi thám hiểm này, bọ họ đều muốn như thằng nhóc này, tương lai có thể làm một người siêu phàm có thể giúp được nhiều người đối phó với quái vật.
Theo sự hướng dẫn của Cường khỉ, cả đám thành công đặt bước chân đầu tiên lên ngọn đồi cấm, hiện giờ chỉ cần vượt qua hàng rào là chính thức bắt đầu cuộc thám hiểm.
Xung quanh khu vực đồi đều có hàng rào bảo vệ, tại vị trí nơi họ đứng không xa, có một cái cổng làm bằng kim loại dẫn đến lối vào bên trong.
" Cái cổng này rất nặng làm sao sức chúng ta có thể mở ra được !"
Việt Minh hiện vẻ bất lực mở miệng nói.
" Xem cho kỹ vào nhé, đây chính là sự khác biệt giữa người thường và người siêu phàm."
Cường khỉ nói dứt lời liền vận sức đẩy cánh cửa sắt nặng hàng chục kilogam sang một bên một cách dễ dàng trước sự kinh ngạc của những đám trẻ đang đứng ở đây.
" Thật không thể tin được, trẻ con lớp 1 lại có sức mạnh không khác gì người lớn."
Minh Phương mắt chữ a miệng chữa o kinh ngạc nói.
" Đừng có đứng ì ra đấy nữa, chúng ta mau vào trong thôi."
Cường khỉ vẫy tay mời gọi sau đó cất bước về phía trước dẫn đường.
Đám Việt Minh ở phía sau đuổi theo, họ phải đảm bảo rằng sẽ không bị lạc trên mảnh đồi hoang vu này.
Ngọn đồi này có độ dốc cực cao, ước tính chiều cao của đỉnh đến mặt đất gần một trăm mét, trên đồi khắp nơi đều có cây Bạch Đàn, tỏa ra bóng mát giảm bớt cái nắng gay gắt mà đám người họ phải chịu, ngoài ra họ còn nghe được tiếng chim hót líu lo nghe rất vui tai.
Sau 30 phút tìm kiếm xung quanh, tất cả mọi người đều đã nản chí, tìm nãy giờ không thu được kết quả gì, nếu còn tiếp tục tìm không biết bao giờ mới có thể tìm thấy.
" Chúng ta đi lâu quá rồi đấy, nếu không về sẽ bị cô giáo trách phạt đấy !"
Việt Minh ngồi thở hổn hển bên một gốc cây lên tiếng nhắc nhở.
" Sợ cái gì, có tao ở đây, đảm bảo sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra."
Cường khỉ cau mày khẽ quát.
Tiếp tục lên đường tìm kiếm, hiện giờ vị trí đám Việt Minh đã đi được một đoạn rất xa, so với khu vực trường học, không còn nhìn thấy bóng dáng ngôi trường ở đâu nữa.
Việt Minh cũng chỉ có thể tin tưởng hi vọng Cường khỉ giữ lời hứa, có thể dẫn đường cho cậu và đám bạn học quay về trường một cách an toàn.
Cả đám trẻ này đã tìm kiếm ở khu vực rất xa trường học, tìm kiếm cách nào cũng không thể tìm ra cái máy bay đồ chơi thất lạc của Cường khỉ.
Hiện tại cả đám đang nghỉ ngơi ở dưới gốc cây xà cừ rất to, lấy điện thoại di động ra xem giờ, Cường khỉ phát hiện ra hiện tại đã là hai rưỡi chiều, thật không ngờ cả đám họ đã đi lâu đến như vậy, chắc hẳn ở trong trường đang loạn lắm cho mà xem.
Đối với tin tức giờ giấc này, Cường khỉ không có nói cho đám bạn đi cùng mình biết, có nói ra chỉ khiến cho tinh thần cả đội đi xuống, thật không tốt chút nào.
" Cậu có điện thoại, xem mấy giờ rồi đi ? "
Minh Phương thần sắc mệt mỏi khẽ mở miệng hỏi.
" Còn sớm mà, bây giờ mới mười hai rưỡi, buổi chiều đến tận một rưỡi mới bắt đầu tiết học."
Cường khỉ mỉm cười khẽ chấn an.
" Đi lâu như vậy mà giờ mới chỉ có mười hai rưỡi, cậu có xem nhầm không vậy ?"
Việt Minh khuôn mặt nghi ngờ mở miệng hỏi lại.
" Ở đây tao là thủ lĩnh, tao nói gì thì chúng mày cứ nghe theo là được, nếu không nghe là tao bỏ mặc chúng mày ở đây thật đấy."
Cường khỉ cau mày khẽ nhắc nhở.
Ở đây thằng nhóc này là mạnh nhất, cho dù đám Việt Minh không hài lòng cũng không dám có ý kiến gì, ngộ nhỡ để nó nổi giận mà bỏ họ ở đây một mình thì thật không hay chút nào.
" Phía trước có cái hang lớn chúng ta qua đó xem trước, nếu không thể tìm máy bay thì đi về."
Cường khỉ lấy lại tinh thần đứng dậy cất bước đi về phía hang động trước, phía sau có đám Việt Minh đuổi theo, cho dù Cường khỉ có đi đâu thì họ phải bám sát để tránh lạc mất nó.
Bên trong hang là một vật thể màu đen khổng lồ trải dài từ đầu hang đến cuối hang, vật thể này đám Việt Minh chưa nhìn thấy bao giờ, vật thể này rất mềm không giống như đá như thể có sự sống.
Ngay khi Cường khỉ chạm vào thì đột nhiên vật thể này mở cái mắt to như cái đèn pha ô tô, đến lúc này tất cả bọn họ mới nhận ra thứ mà mình chạm phải là thứ gì.
" Là rắn hổ mang chúa."
Cường khỉ hoảng sợ la hét lên chạy trước.
Cả đám Việt Minh đều hoảng sợ la hét chạy theo phía sau, cùng lúc này con rắn hổ mang khổng lồ thè cái lưỡi rất dài trườn ra khỏi hang đuổi theo đám trẻ con này.
Minh Phương là đứa chạy chậm nhất ngay khi sắp bị con rắn này cắn trúng thì đột nhiên Việt Minh tăng tốc quay đầu lại bế cô bé thoát khỏi nanh vuốt của nó, chỉ một cái nhún chân có thể nhảy xa hơn ba mét quãng đường cách vị trí con rắn đứng một khoảng rất xa.
" Cậu cũng là con của người siêu phàm."
Minh Phương kinh ngạc mở miệng nói.
Phía xa Cường khỉ thấy cảnh tượng này cũng hết sức bất ngờ, xem ra ở cái trường này cậu ta không phải người duy nhất là con của người siêu phàm.
" Mau đi theo tôi."
Cường khỉ truyền lệnh sau đó nhấc bổng Vinh mập lên, nhún người nhảy xa đi về phía trước.
Việt Minh ngay sau đó bế theo Minh Phương tăng tốc liên tục nhảy xa đuổi theo cậu ta ở phía trước, nhưng dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thoát khỏi nanh vuốt của con rắn khổng lồ này.
Hiện tại cả bốn người họ đã bị nó bao vây trước mặt, với hình thể khổng lồ dài hơn mười mét nặng gần một tấn, đừng nói là những con chuột nhắt như họ, cho dù là một con voi trước mặt cũng bị nó cắn chết một cách dễ dàng.
" Mau đem hai cậu ấy đi chạy trước."
Việt Minh ném cơ thể Minh Phương về phía Cường khỉ sau đó ném đá về phía con rắn khổng lồ khiêu khích nó đến tấn công mình.
Rắn hổ mang khổng lồ bị Việt Minh chọc tức, phẫn nộ lao đến tấn công cậu ta.
Cùng lúc này Cường khỉ hai tay ôm hai người còn lại tiếp tục chạy trốn về phía trước.
" Không được để cậu ta ở lại một mình."
Minh Phương tức giận mở miệng nói.
" Cậu ta cũng giống tôi, có siêu năng lực, sẽ không bị con rắn này giết chết dễ dàng đâu."
Cường khỉ đáp lại, sau đó tiếp tục di chuyển về phía trước.
Về phía Việt Minh nhờ thức tỉnh năng lực siêu phàm mà có tốc độ vượt xa người thường khiến con rắn hổ mang này khó mà đuổi kịp được, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên sức chịu đựng không được như người lớn, rất nhanh sẽ bị kiệt sức.
Hiện tại cậu ta đã bị nó dồn đến đường cùng, đang đứng ở trên đỉnh đồi, phía sau lưng là vực sâu thẳm, một khi ngã xuống chỉ có con đường chết.
Không đợi cho Việt Minh có cơ hội phản công, con rắn hổ mang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tấn công cậu ta.
Việt Minh đã bước đến đường cùng chỉ có cách nhảy xuống vực thẳm, thật không ngờ vừa mở mắt nhìn thế giới này chưa được bao lâu đã phải chết, cậu cũng không biết bản thân lúc chết liệu có đau không, nhưng nếu cái chết này có thể khiến cậu cứu mạng được bạn bè của mình, cậu cam tâm tình nguyện.
Nếu phải nói ra điều nuối tiếc nhất thì đó chính là mẹ Ngọc Lan và em gái Kiều Ánh, kiếp này chưa làm được gì nhiều cho họ, thôi đành để kiếp sau báo đáp vậy.
Rơi lâu như vậy mà ý thức vẫn còn có thể suy nghĩ bình thường điều này là bất hợp lý, đáng ra bản thân mình hiện giờ phải chết rất thảm mới đúng.
Mở mắt ra quan sát mọi chuyện xung quanh, Việt Minh phát hiện ra bản thân mình nằm trên mặt đất, chính xác hơn là đang ở trên bờ của vực thẳm.
" Mình nhớ đã rơi xuống vực, tại sao lại còn ở trên bờ ?"
Việt Minh nghĩ trong đầu thầm tự hỏi.
[ Có hệ thống trong tay, nào để túc chủ chết dễ dàng như vậy !]
" Ai đang nói vậy ? "
Nghe thấy âm thanh lạ vang vọng bên tai, Việt Minh giật mình vội quay đầu bốn phương tám hướng, mở miệng hét to.
[ Tôi là hệ thống toàn năng nhất trong vũ trụ, túc chủ có thể gọi tôi là ATOMIC ! ]
" Ta không nhìn thấy được ngươi, ngươi rốt cuộc đang ở đâu ? "
Việt Minh nhíu mày mở miệng nói.
[ Hệ thống dự báo trời sắp mưa, yêu cầu túc chủ tìm chỗ tránh mưa trước, để tránh cảm lạnh.]
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc, trên trời mây đen ùn ùn kéo đến, Việt Minh chỉ còn cách nghe theo lời của nó, tăng tốc di chuyển để nơi an toàn để tránh mưa.
Tại khu vực đồi hoang vắng có thể tìm chỗ nào trú mưa, Việt Minh vừa chạy vừa suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ đến cái hang rắn trước đây cậu ta cùng đám bạn tìm ra được.
Sau ba mươi phút đồng hồ, Việt Minh đã quay về được khu vực hang rắn trong bộ dạng quần áo ướt sũng.
Ngoài trời đang mưa rất to, khả năng cao sẽ kéo dài rất lâu.
" Hệ thống, ngươi từ đâu đến, tại sao lại ở trong cơ thể của ta ?"
Việt Minh lấy lại bình tĩnh mở miệng hỏi.
[ Túc chủ, hiện tại cấp bậc của hệ thống còn thấp, không thể trả lời câu hỏi này được.]
Đáp án này Việt Minh cũng đã nghĩ đến chỉ là cậu ta muốn hỏi cho chắc, phàm là những vật dị thường muốn tra lai lịch đâu dễ dàng như vậy.
" Mục đích của ngươi tìm đến ta là gì ?"
Việt Minh lại hỏi tiếp.
[ Chính là muốn túc chủ trở thành bá chủ thế giới này.]
Hệ thống này không ngờ lại có thể khiến cho chủ sở hữu mạnh lên, vậy chẳng phải có nó, sau này bản thân có thể trở thành người siêu phàm như những vị anh hùng ngoài kia hay sao, đối với Việt Minh đây quả là tín hiệu đáng mừng.
" Ngươi nói xem, hiện giờ nên làm cách nào để ta mạnh hơn ? "
Việt Minh mở miệng hỏi.
[ Trước tiên để tôi kiểm tra tư chất cho túc chủ đại nhân.]
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc, ngay sau đó xuất hiện mà hình điện tử màu xanh lam, bên trên hiện các thông số trạng thái cơ bản của cậu ta.
[ Túc chủ : Việt Minh.]
[ Sức mạnh : 1.5 ]
[ Tốc độ : 1.3]
[ Thị lực : 10]
[ Thọ nguyên : 235 ]
[ IQ : 100]