Chương 7: Tiến vào đồi cấm

" Vâng ạ."

Việt Minh híp mắt cười gật đầu đáp lại.

Sau khi chia tay mẹ Ngọc Lan, Việt Minh được cô giáo chủ nhiệm dắt vào trong lớp học.

Không gian trong lớp khắp nơi trên tường đều là những bước tranh được vẽ rất đẹp, khác hẳn với căn phòng ở nhà của Việt Minh ở làm cậu ta cảm thấy rất thích thú.

Số lượng học sinh ngồi ở đây không quá nhiều, chỉ vỏn vẹn 24 học sinh, đủ để cho các cô giáo dễ dàng quản lý.

Bạn bè ở trong lớp có đôi chút ồn ào, nhưng sự ồn ào này với Việt Minh lại là một chuyện tốt, với cậu ta mà nói càng đông thì càng vui.

Cô giáo chủ nhiệm của Việt Minh tên là Trang, mọi đứa trẻ trong lớp đều gọi là cô Trang, năm nay cô cũng ngoài 30 tuổi, đối với việc dạy dỗ trẻ con có rất nhiều kinh nghiệm.

" Cả lớp, trật tự cho tôi, nếu còn ai nói thêm một câu nào nữa, thì hôm nay khỏi ngồi trong lớp học."

Cô Trang cất giọng đanh thép quát lớn.

Cả lớp nghe thấy tiếng cô giáo quát liền vội vã ngồi ngay ngắn trên ghế khoanh tay trên đặt trên bàn, đối với chúng mà nói, mọi lời cô giáo nói ra đều mang uy quyền rất lớn.

"Bên cạnh bạn lớp trưởng còn một chỗ trống, em mau vào đó ngồi đi."

Cô Trang mỉm cười thân thiện nhìn Việt Minh.

" Vân, thưa cô."

Việt Minh mỉm cười đáp lại sau đó cất bước đi đến gần hàng ghế thứ ba ngồi cạnh một bé gái xinh xắn trọng bộ đồng phục màu trắng.

" Chào bạn, mình là Minh Phương, rất vui được làm quen."

Bé Phương khẽ liếc nhìn Việt Minh khẽ mỉm cười chào hỏi.

" Mình là Việt Minh, rất vui được làm quen với bạn."

Việt Minh thân thiện cười đáp lại.

Tiết học đầu tiên của tập đọc, hầu hết những đứa trẻ ngồi ở đây đều là những đứa thông minh nên tiết học này không thể làm khó được chúng.

Việt Minh lúc ở nhà được mẹ Ngọc Lan dạy đọc dạy viết từ rất sớm, ngay từ lúc năm tuổi đã có thể thành thạo bảng chữ cái, có thể tự viết tên của mình cũng như những người khác một cách dễ dàng, đối với việc đọc lại càng thành thạo hơn, chính vì vậy đối với bậc tiểu học lớp một không có mấy môn có thể làm khó được cậu ta.

Tiết học nhàm chán này kéo dài trong vòng 30 phút, sau đó là giờ giải lao 5 phút, mọi học sinh chỉ được phép ngồi chơi trong lớp không được phép đi ra ngoài.

Sau khi cô giáo chủ nhiệm rời đi, lớp học lại trở nên huyên náo, trong lớp tụ tập thành những đám bạn trò chuyện vui đùa với nhau.

" Này, bạn mới đến, chúng ta làm quen một chút được không ? "

Việt Minh đang ngồi chơi, phía sau có một bạn học mập mạp vỗ vai khẽ gọi.

" Mình là Việt Minh, còn bạn tên gì ?"

Việt Minh mở miệng cười nói.

" Mình là Vinh, mọi người trong lớp đều gọi mình là Vinh mập."

Vinh mập híp mắt cười đáp lại.

" Đừng có nói chuyện với cậu ta, ở trong lớp ai mà chẳng biết cậu ta là một đứa trẻ hư."

Minh Phương bên cạnh khẽ nhắc nhở.

" Tụi con gái thì biết cái gì, mau tránh ra chỗ khác."

Vinh Mập phủi tay xua đuổi sau đó kéo Việt Minh đi theo gặp đám bạn thân của mình.

Tại phía cuối lớp một đám trẻ nhỏ đang tụ tập tại một chỗ tranh nhau xem thứ gì đó làm cho Việt Minh có chút tò mò cũng muốn xem thử thứ đó rốt cuộc là thứ gì mà có thể thu hút nhiều học sinh đến xem như vậy.

Ngó vào bên trong quan sát thì cậu ta nhìn thấy một cậu bạn học sinh dáng người cao gầy đang ngồi trên ghế nhựa bấm điện thoại di động, mà trò chơi cậu ta đang chơi là một trò bắn súng đồ họa 3D rất sinh động.

" Biết đây là trò gì không ?"

Vinh Mập bên cạnh khẽ hỏi.

Việt Minh lắc đầu đáp lại, điện thoại di động với cậu mà nói, là một lệnh cấm đến từ phía mẹ nuôi của mình, đương nhiên trò chơi mà cậu đang nhìn thấy cũng trở nên rất lạ lẫm.

" Này Cường khỉ, mày cho bạn học sinh mới mượn chơi tý có được không ? "

Vinh mập lại gần cao giọng ra lệnh.

" Mày cũng biết chiếc điện thoại này là tao trộm từ chỗ mẹ tao, ngộ nhỡ nó làm hỏng, thì tao bị ăn đòn là cái chắc."

Cường khỉ từ chối mở miệng đáp lại.

Ren, reng ..

Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp đã vang lên, đồng loạt những học sinh đang ngồi chơi, vội vã chạy về khu vực bàn học của mình.

Việt Minh ngay sau đó cũng chạy về chỗ ngồi của mình, bắt đầu tiết học mới, khi về bàn học cậu ta vẫn không quên liếc nhìn khu vực bàn học của thằng Cường khỉ đang ngồi ở cuối lớp, thằng nhóc này không có thiện chí kết bạn, từ nay tốt nhất nên tránh xa nó một chút.

Tiết học thứ hai là tập viết, tiết học này cũng rất nhàm chán, ở nhà đã phải viết mỏi tay, đến lớp lại bị bắt viết, miễn cưỡng Việt Minh chỉ có thể làm theo chờ đợi cho thời gian trôi qua.

Tiết thứ hai sau khi kết thúc, các học sinh được ra ngoài chơi trong vòng 30 phút, tại khu vực sân trường rộng lớn, có rất nhiều loại hình trò chơi rất thú vị phù hợp cho lứa tuổi học sinh tiểu học.

Có người thì thích bắn bi, có người đập bài, một số lại thích chơi mấy loại hình trò chơi có sẵn ở sân trường.

Việt Minh rất thích chơi cầu trượt, cảm giác từ lúc trèo lên đến lúc trượt xuống rất thú vị, làm cậu ta chơi mãi không chán.

Ở phía xa có thể thấy đám Cường khỉ, Vinh mập đang lén lén lút lút ngồi bấm điện thoại, thu hút được rất nhiều người đến xem, thu hút cả đám anh chị ở lớp trên, đối với chúng mà nói chơi game trên điện thoại mới là trò chơi mới mẻ, còn mấy trò xích đu cầu trượt như đám Việt Minh đang chơi đã quá lỗi thời.

" Cậu đừng để ý đến tụi nó, mẹ mình đã dặn rồi, còn nhỏ mà nghịch điện thoại sớm đều là những đứa trẻ hư."

Minh Phương bên cạnh mở miệng nói.

Việt Minh nghe những lời cô bé này nói cũng thầm tán thành, lại tiếp tục chơi cầu trượt tiếp, mặc cho cái trò chơi trên điện thoại có thú vị tới mức nào, cậu ta đều không quan tâm.

Ren… reng.

Tiếng chuông ở trường học lại vang lên, báo hiệu thời gian nghỉ giải lao đã kết thúc, toàn thể học sinh đang chơi ở sân trường đều vội vã chạy về lớp học, Việt Minh cùng Minh Phương cũng không ngoại lệ, kéo tay nhau chạy về lớp học.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết âm nhạc, cô Trang bắt nhịp cho cả lớp hát khiến không khí cả lớp trở nên nhộn nhịp khắp nơi đều là tiếng hát tiếng cười của các bạn nhỏ.

Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, tiếng chuông của trường lại vang lên, đám học sinh vội chạy ra khỏi cửa lớp, chạy đến khu vực phòng ăn để dùng bữa trưa.

" Chúng ta cũng đi ăn thôi."

Minh Phương kéo tay Việt Minh chạy ra khỏi cửa thì ngay lập tức bị mẹ Ngọc Lan đứng ngoài cửa phát hiện.

" Tý tuổi đã bắt đầu yêu đương, con cũng hư quá rồi đấy !"

Ngọc Lan phì cười khẽ trách mắng.

" Cô ơi, có thể cho bạn ấy ở lại trường ăn trưa cùng tụi con được không ạ ?"

Minh Phương ngẩn đầu nhìn Ngọc Lan khẽ cầu xin.

" Cô bé muốn con ở lại ăn trưa kìa, con có muốn ở lại không, hay là về ăn trưa với mẹ ?"

Ngọc Lan cúi người xuống xoa đầu Việt Minh mỉm cười hỏi.

" Con muốn ở lại ăn một bữa với các bạn."

Việt Minh mở miệng thẳng thắng đáp lại.

Yêu cầu này của Việt Minh, Ngọc Lan đồng ý, nếu cảm thấy thằng bé này có thể ăn uống bình thường cùng với các bạn trong lớp thì ngày mai cô ấy sẽ đăng ký cho thằng bé suất ăn vào buổi trưa như bao bạn học khác.

Tại trường tiểu học, mỗi nhóm lớp lại có phòng ăn riêng, phòng ăn của lớp 1 đặt ở tầng một thuận tiện cho học sinh đi lại, vì lớp một có tới ba lớp lần lượt 1A, 1B,1C nên số lượng học sinh rất đông và ồn ào.

Vì Việt Minh không phải học sinh bán trú nên bắt buộc phải mua suất ăn riêng, công việc này có Ngọc Lan làm giúp thay cho cậu ta.

Bữa cơm ăn ở căng tin mùi vị không tệ chút nào, rất hợp khẩu vị với cậu ta, Ngọc Lan thấy cậu ta ăn ngon như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui, bắt đầu từ ngày mai cô ấy sẽ để cậu ấy ăn bán trú như bao bạn khác.

Ngay sau bữa ăn trưa, tất cả những đứa trẻ đều được giáo viên chủ nhiệm dắt về phòng ngủ đặc biệt, trong phòng khắp nơi đều được trải nệm có đầy đủ chăn gối cho các học sinh nghỉ ngơi.

Đợi sau khi nhìn thấy Việt Minh ngủ, Ngọc Lan mới quay lưng rời đi, tiếp tục công việc của mình ở trại trẻ mồ côi.

Nằm bên cạnh Việt Minh chính là Vinh mập, khi cậu ta vừa mới chợp mắt được một lát thì cái thằng mập này lại huých người đánh thức cậu ta dậy.

"Suỵt !"

"Đừng nói gì cả, mau đi theo tôi."

Vinh Mập bật dậy khỏi nệm kéo theo Việt Minh chạy ra khỏi phòng.

Mặc dù không biết thằng mập này đang định bày ra trò gì, nên tạm thời Việt Minh cứ nghe theo lời nó, nếu là chuyện xấu sẽ lập tức từ chối.

Phía bên ngoài sân trường bầu trời ban trưa nắng gay gắt, vị trí đu quay một đoạn không xa, có Cường khỉ đang cầm ô che nắng đứng đợi sẵn ở đó.

" Mày chỉ rủ thêm được mỗi một thằng thôi à, đã vậy còn là thằng mới đến lớp."

Cường khỉ làm bộ mặt thất vọng mở miệng nói.

" Tao gọi thêm một thằng là tốt lắm rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa."

Vinh mập cau mày đáp lại.

" Các cậu tính làm gì đây, trưa không ngủ lại ra đây phơi nắng, có tin tôi mách cô chủ nhiệm không !"

Từ phía xa, Minh Phương chạy đến khẽ trách mắng.

" Nếu cậu cũng đến tham gia, vậy thì chúng ta cùng nhau chơi trò thám hiểm đi."

Cường khỉ lên tiếng ngỏ lời mời nói trước.

" Chơi trò thám hiểm, ý cậu là gì ?"

Minh Phương nghe không hiểu hỏi lại.

" Thực ra, thì bọn này chỉ muốn tìm lại cái máy bay điều khiển từ xa mà hai ngày trước làm lạc mất ở phía khu vực đồi cấm kia mà thôi."

Vinh mập mở miệng nói.

" Các cậu điên rồi à, trên cái đồi đấy có tin đồn xuất hiện ma quỷ đáng sợ lắm, vậy mà các cậu cũng dám lên."

Minh Phương tỏ thái độ không tán thành mở miệng đáp.

" Các cậu sợ cái gì, đừng quên bố của Cường khỉ là người siêu phàm đấy, từ khi sinh ra luận về thế chất hay trí tuệ đều vượt xa so với những đứa trẻ cùng tuổi, có cậu ta đi cùng còn sợ cái gì nữa."

Vinh mập bật cười mở miệng nói.

" Trời đất thật không ngờ đấy, bố cậu lại là người siêu phàm, chắc hẳn chú ấy rất lợi hại."

Minh Phương kinh ngạc mở miệng tán thưởng.

Đây là thời đại của người siêu phàm, nếu sau này chúng ta chúng ta muốn vượt xa những đứa trẻ khác, bắt buộc phải làm được những chuyện mà những đứa trẻ bình thường không thể làm được.