Chương 32: Phát hiện bảo thạch

" Vân Nam, Trung Quốc phải không ?, mày cứ ở yên đó cho tao, đợi tao bắt máy bay đến đón mày."

Hùng Cường đáp lại.

" Mai cậu đến đón tôi thật sao ?"

Việt Minh hỏi lại.

" Nhanh nhất cũng phải mất ba ngày."

Phải đợi đến tận ba ngày thì Hùng Cường mới có thể đến đón đi được, không biết trong khoảng thời gian này Việt Minh có thể thuyết phục hai chị gái xinh đẹp kia ở lại lâu hơn được không, nếu không được chỉ có nước từ bỏ cơ hội đi du lịch Trung Quốc xa hơn.

Tạm thời cứ đồng ý với nó trước sau đó tìm cách thuyết phục với chị gái kia sau, cơ hội được đi du lịch lần này tuyệt đối cậu ta không thể bỏ qua được.

Sáng ngày hôm sau, Mai Linh đến gõ cửa phòng của Việt Minh, gõ ba tiếng không thấy cậu ta ra mở cửa, không còn cách nào khác cô ta phải vào mở cửa trước.

Trong phòng điều hòa mát lạnh, Việt Minh hiện tại vẫn nằm trên giường ôm gối ngủ hết sức đáng yêu, khiến cho Mai Linh không nỡ đánh thức cậu ta, nhưng vì bữa sáng đã gọi sẵn nếu không dùng sớm thức ăn sẽ bị nguội, buộc cô gái này phải đánh thức cậu ta dậy để kịp ăn sáng.

" Nhóc con, em còn không dậy thì chị cù lét tiếp đấy !"

Bị Mai Linh cù lét, Việt Minh muốn ngủ thêm cũng khó, chỉ còn cách thức dậy, đánh răng rửa mặt ăn sáng.

Ngay sau khi rửa mặt sạch sẽ, Việt Minh được Mai Linh dắt xuống tầng dưới, đi đến một bàn ăn, ở đó có Mai Hồng ngồi đợi sẵn.

Trong quá trình dùng bữa sáng, Mai Linh có hỏi Việt Minh còn muốn đi chơi chỗ nào nữa không nếu không thích có thể về lại Hà Nội, dù sao ở Hà Nội trung tâm vui chơi giải trí có rất nhiều không thua kém gì địa phận cửa khẩu của Trung Quốc.

Việt Minh đương nhiên không đồng ý, mới ở chưa đến một ngày sao có thể dễ dàng quay về, ít nhất phải chơi thêm ba bốn ngày mới đã được.

Mai Linh và Mai Hồng thấy cậu ta thích du lịch ở cửa khẩu Trung Quốc như vậy, miễn cưỡng gật đầu đồng ý với cậu ta mà ở thêm một vài ngày nữa để đưa cậu ta đi chơi.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Mai Hồng lái ô tô chở Việt Minh đi dạo khu vực cửa khẩu Trung Quốc.

Buổi sáng sẽ là Lệ Giang Cổ Trấn, phải nói nơi này không khác gì chốn bồn lai tiên cảnh tại hạ giới, khiến cho Việt Minh có cảm giác bước vào thế giới trong mấy bộ phim võ hiệp mà mình từng xem trước đây.

Theo như những gì mà Mai Linh giải thích, Lệ Giang Cổ Trấn là một đô thị cổ với lịch sử hơn 800 năm, là nơi lưu giữ những nét văn hóa truyền thống, đặc trưng của Vân Nam nói riêng, của Trung Quốc nói chung. Khí hậu nơi đây quanh năm mát mẻ khiến du khách như Việt Minh đến cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Đặc biệt nếu vào ban chiều, cảnh hoàng hôn có đẹp hơn nữa khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi không chán.

Hiện tại Việt Minh cùng hai chị em Mai Hồng, Mai Linh đang đứng trên một chiếc cầu bắc qua sông Ngọc Hà, xung quanh là những ngôi nhà cổ với mái ngói âm dương, những con đường lát đá xen lẫn hệ thống kênh đào chằng chịt, phía dưới mặt nước những con cá biết bay nhảy qua cầu theo hình vòng cung dưới sự điều khiển của người luyện sủng thú thu hút được rất nhiều khách du lịch thăm quan đến chụp ảnh.

Việt Minh cũng góp vui, đứng trên cầu để cho hai chị gái bảo vệ mình chụp cho một kiểu ảnh để lưu lại một kỉ niệm đẹp.

Buổi trưa, cả ba người ghé qua khách san năm sao ở gần đó để nghỉ ngơi.

Sau khi dùng bữa ăn, Mai Hồng gọi video call cho Trung Dũng báo cáo tình hình hiện tại của Việt Minh.

Thông qua video call, Trung Dũng biết được Việt Minh rất ngoan ngoãn nghe lời hai chị em Mai Hồng, còn về chi phí nghỉ ngơi, ăn uống, tạm thời cứ để hai chị em họ chi trả trước, sau khi quay lại Hà Nội sẽ thanh toán sau.

Chút tiền cỏn con này đâu đáng là gì so với Mai Hồng và Mai Linh, nhưng vì không để Trung Dũng cảm thấy khó xử, họ miễn cưỡng đồng ý trước, đợi sau này quay về Hà Nội mới thuyết phục anh ta không phải bận tâm mà trả khoảng tiền này nữa.

Buổi chiều đến, Việt Minh được hai người họ dẫn đi thăm quan núi tuyết Yulong hay còn gọi núi tuyết Ngọc Long.

Nếu Lệ Giang Cổ Trấn đẹp một cách bình dị thì núi tuyết Ngọc Long lại mang đến bất ngờ cho mọi người với núi tuyết hùng vĩ, có tất cả 12 đỉnh núi với độ cao 4650m so với mực nước biển và có tuyết bao phủ quanh năm. Những ngọn núi này được ví như những con rồng ngọc bích nổi bật giữa làn sương mù. Đây là địa điểm mà du khách không nên bỏ qua khi đến Vân Nam.

Ở trong cái thời đại vạn vật biến dị, cách thăm quan cũng có nhiều sự thay đổi lớn.

Ở Vân Nam cũng không ngoại lệ, hiện tại có 3 dịch vụ trải nghiệm tour du lịch núi tuyết Ngọc Long.

Gói VIP 0 chỉ với giá 60 tệ trên một người, tính ra tiền Việt đâu đó khoảng 200 nghìn đồng, du khách có thể trải nghiệm núi tuyết thông qua đi ô tô du lịch, có hướng dẫn viên là người bản xứ đi kèm kể chuyện khiến chuyến đi du lịch trở nên thú vị hơn.

Gói VIP 1 với giá 150 tệ trên một người tương ứng với 500 nghìn đồng tiền Việt, có thể di chuyển bằng trực thăng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh núi tuyết từ trên cao.

Gói VIP 3 với giá 600 tệ trên một người tương ứng với 2 triệu tiền Việt, có thể cưỡi các phi cầm sủng thú phổ thông như chim sẻ, chim bồ câu, chim gõ kiến từ bậc một đến bậc ba, tùy ý người chọn.

Gói VIP 4 với giá 1500 tệ trên một người, ứng với 5 triệu tiền Việt, du khách có thể cưỡi phi cẩm sủng thú cấp sử thi Bạch Hạc, được người Trung Quốc vi von là một trong phương tiện cao quý để tiên nhân bay về trời.

Không cần suy nghĩ nhiều Mai Hồng quyết định chi ra 1500 tệ, để trải nghiệm giúp cho Việt Minh một lần cưỡi hạc tiên ngắm nhìn toàn bộ núi Ngọc Long.

Đến gần khu vực mua vé, cả ba người gặp anh Trương Nam là một tu tiên giả luyện khí kỳ bậc hai cùng với siêu phàm giả bậc hai một cảnh giới.

Nói về tu tiên giả, khoảng ba năm gần đây ở Trung Quốc phát triển một lưu phái là Tông Môn dành cho tu tiên giả.

Theo những lời Trương Nam kể lại anh có thời gian học tập tại những Tông Môn tu tiên, gặp như vị tiên nhân cấp bậc trúc cơ chỉ dạy, đương nhiên là có nộp học phí vào cửa đâu đó khoảng 30 nghìn tệ, khoảng 100 triệu Việt Nam đồng, nhưng vì tố chất cơ thể không được cao nên anh chỉ có thể học nuôi sủng thú, sau hai năm học tập được tông môn ban tặng cho một con Bạch Hạc để xuất sơn, cũng kể từ đó anh cùng Bạch Hạc về quê nhà Vân Nam lập nghiệp làm hướng dẫn viên du lịch.

Chỉ cần bỏ ra 100 triệu là có thể nhập học ở Tông Môn tu tiên, cái giá này cũng không đắt chút nào, chỉ đáng tiếc yêu cầu nhập học phải là người mang quốc tịch Trung Quốc, người ngoại quốc như Việt Minh không có tư cách nào để bước vào học.

Về chuyện tu tiên, Việt Minh cũng không hứng thú lắm, con đường tu luyện thành người siêu phàm mới là lựa chọn đúng đắn, có hệ thống trong tay còn lo không bằng đám tu tiên giả người Trung Quốc hay sao.

Sau khi trả 3000 tệ cho Trương Nam, đám Mai Hồng mới được anh ta cho phép cưỡi Bạch Hạc ngắm nhìn khung cảnh trên cao của núi tuyết.

Chỉ một tiếng huýt sáo của Trương Nam, từ trên bầu trời xuất hiện một con Bạch Hạc hình thể khổng lồ bay xuống đáp đất.

Bạch Hạc sử thi bậc một sủng thú, có chiều cao 1,7 mét sải cánh dài đến tận 3,5 mét so với loài hạc thông thường đã lớn hơn rất nhiều, chở thêm đám 3 người Việt Minh không gặp chút khó khăn gì.

Vì Việt Minh là trẻ con dưới tám tuổi, theo quy định của hành nghề hướng dẫn viên du lịch, nếu đi chung với người lớn sẽ được đặc cách vé miễn phí.

Đợi sau khi cả ba người ngồi yên một chỗ trên Hạc Trắng, Trương Nam mới bắt đầu ra lệnh cho con hạc này bay lên bầu trời, khoảng khắc hạc bay lên trời Việt Minh không giấu nổi sự phấn khích, so với việc ngồi máy bay cưỡi sủng thủ thú bay trên trời thú vị hơn nhiều, đúng là tiền nào của nấy, mua vé VIP cao nhất nó phải khác so với vé thường.

Ở phía dưới mặt đất, không ít du khách trong và ngoài nước đang cầm điện thoại, máy ảnh chụp lại những kiểu ảnh những phi cầm sủng thú bay trên bầu trời.

Trên bầu trời ngoài đám Việt Minh ra còn có rất nhiều du khách khác đang cưỡi sủng thú ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh núi tuyết hùng vĩ ở phía bên dưới, ở độ cao trên 5000 mét, những bức hình về núi tuyết được chụp lại bức nào bức đấy đều chất lượng tuyệt đẹp không thua kém gì so với hình ảnh thông qua photoshop.

Với tốc độ của Bạch Hạc muốn di chuyển khắp khu vực núi tuyết không tốn quá nhiều thời gian.

Bắt đầu chuyến thăm quan núi tuyết bằng việc ghé thăm đồng cỏ Ganhaizi, theo như những gì mà Trương Nam kể lại Ganhaizi là một đồng cỏ cao nguyên nằm ở phía đông của núi tuyết Ngọc Rồng có diện tích khoảng 5 km2. Nơi đây hình thành bởi những xói mòn khi tuyết tan và khô đi tạo nên một vùng bằng phẳng, còn được gọi biển cạn.

Để ngắm nhìn đồng cỏ rõ hơn, Trương Nam hạ thấp độ cao của Bạch Hạc xuống, lúc này Bạch Hạc cách mặt đất chỉ còn một mét, ở khoảng cách này đủ để cho Việt Minh với tay bứt một bông hoa ở bên dưới để đùa nghịch.

Tiếp tục chuyến thăm quan núi tuyết là Nhà hát Ấn tượng Lệ Giang nằm ở độ cao 3.100 mét so với mực nước biển. Tại đây tổ chức rất nhiều chương trình biểu diễn đặc sắc cùng những diễn viên đến từ nhiều dân tộc khác nhau, nhưng vì Việt Minh không hứng thú với ca nhạc nên Trương Nam tiếp tục cưỡi Bạch Hạc di chuyển đến các địa điểm khác của núi tuyết.

Đi qua công viên sông băng, Vân Sơn Bình, Lam Nguyệt Đàm, Làng Maoniuping là gần như đã kết thúc gần hết chuyến đi tham quan núi tuyết.

Tại đỉnh núi tuyết, Trương Nam ra lệnh Bạch Hạc hạ cánh xuống để đám Việt Minh ngắm nhìn khu cảnh núi tuyết rõ ràng hơn.

Nhiệt độ trên núi tuyết rất lạnh, nhưng so với thể chất hiện tại của Việt Minh không ảnh hưởng gì với cậu ta.

Mai Hồng và Mai Linh không biết gì nên vẫn mang theo áo khoác trẻ con ở trong balo đem ra cho Việt Minh mặc, để tránh mọi người nghi ngờ, cậu ta chỉ còn cách nghe theo họ mặc áo khoác vào trước khi đi thăm quan núi tuyết.

Trên đỉnh núi, ngoài đám Việt Minh ra còn rất nhiều du khách thông qua đường bộ và đường hàng không di chuyển đến khiến cho khung cảnh núi tuyết trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

[ Túc chủ, tôi phát hiện có dao động năng lượng bảo thạch ở quanh đây !.]

Nghe được âm thanh này của hệ thống, Việt Minh lại nở ra một nụ cười quái dị, xem ra chuyến đi du lịch lần này sẽ thu được không ít đồ tốt đây.

" Hai chị ơi em buồn đi vệ sinh quá !"

Việt Minh giả bộ ôm bụng mặt nhăn nhó mở miệng nói.

" Nhóc con, đi tè có cần chị đây phải đi theo không ?"

Mai Linh cười nói.

" Em lớn rồi, không cần mấy chị phải lo lắng những chuyện đấy."

Việt Minh nhíu mày nói.

" Đi nhanh về nhanh đấy, nếu mà có lạc đường là chị bỏ em ở lại đây đấy !"

Mai Hồng mở miệng nhắc nhở.

Việt Minh gật đầu đồng ý sau đó xin phép hai chị rồi quay lừng rời đi, tìm chỗ kín đáo để giải quyết nỗi buồn.