Sau khi kết thúc chuyến đi chơi cùng đám trẻ ngoại quốc, Việt Minh quay trở lại công việc học tập tại trường tiểu học của mình, ngoài việc học ra cậu ta cũng không quên tích điểm để nâng cao sức mạnh của bản thân.
Dựa vào tinh thần lực công kích Việt Minh kiếm được rất nhiều điểm từ việc giết động vật, những điểm này đều cộng vào chiến lực của bản thân, hiện tại chiến lực của cậu ta 32, đã bước vào cảnh giới người phi thường bậc một.
Ở cảnh giới này, Việt Minh có khả năng đánh một quyền đủ để phá hủy một bộ phận trên thân cây hay một tảng đá, muốn có sức phá hủy mạnh hơn cần phải tiêu hao thêm nhiều điểm nữa, nhưng nhiêu đây cũng đủ để đối phó với người trường thành bình thường.
Thấm thoát thời gian nghỉ tết cũng đã đến, tết này đi chơi đâu, nhưng cậu ta biết không thể để một tuần nghỉ tết trôi qua thật nhàm chán được.
Ngọc Lan cũng cho Việt Minh hai lựa chọn, một là theo cô ấy và Kiều Ánh về quê ăn tết, nếu không cũng có thể theo Trung Dũng lên Hà Nội chơi, hai lựa chọn này cậu bắt buộc phải chọn một.
Về Bắc Ninh có vẻ không phải là lựa chọn sáng suốt, tốt nhất vẫn nên đi theo chú Trung Dũng, nếu được tiếp xúc với nhiều người siêu phàm biết đâu lại học được nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Quyết định trong đầu đã có, Việt Minh sẽ theo chú Trung Dũng lên Hà Nội chơi, còn Kiều Ánh sẽ theo Ngọc Lan về quê ăn tết.
Sáng ngày 30 tết, Việt Minh được Trung Dũng chở ô tô đến đón lên Hà Nội chơi.
Điều kiện sống của Trung Dũng hiện tại rất tốt, có siêu xe để đi, cũng có biệt thự tọa lạc trong khu đô thị đắt đỏ, quả nhiên làm người siêu phàm có khác, việc kiếm tiền đối với họ dễ dàng hơn so với người bình thường rất nhiều.
Xe ô tô vừa về đến nhà, một con chim ưng khổng lồ bay đến trước sân đến âu yếm chủ nhân của mình, con chim ưng này chính là sủng thú của Trung Dũng, tên là Hắc Diệm Ưng, là một trong những sủng thú cấp sử thi hiếm có ở Việt Nam.
Nói về sủng thú, con người phân ra thành sáu cấp bậc chính : Phổ Thông, Sử Thi, Quân chủ, Đế Vương, Truyền Thuyết, Thần Thoại, mỗi cấp bậc đều có chín bậc nhỏ từ bậc 1 đến bậc chín.
Hắc Diệm Ưng của Trung Dũng thuộc loại sử thi bậc sáu, sở hữu tốc độ 8,26 Mach gần bằng tốc độ của máy bay phản lực nhanh nhất trên địa cầu hiện nay, có loại phi cẩm sủng vật này, việc di chuyển tới các quốc gia khác nhau là không khó chút nào.
Vốn dĩ đã có kế hoạch đi chơi với Việt Minh, nhưng nay Trung Dũng lại có việc bận chỉ đành để cậu ta chơi một mình ở nhà với một chị gái xinh đẹp tên là Mai Hồng, năm nay cô ấy tròn 20 tuổi, vừa là thuộc hạ vừa là học trò của Trung Dũng, có cô ta bảo vệ, Trung Dũng rất yên tâm về sự an toàn của Việt Minh.
Sau khi Trung Dũng rời đi, công việc chăm sóc cho Việt Minh sẽ do Mai Hồng phụ trách, ở Hà Nội có rất nhiều thứ chơi, nhưng Việt Minh lại không thích đi, lại thích ở nhà nằm sofa xem ti vi, tối đến được cô gái này đọc truyện cổ tích cho ngủ, đợi khi cậu ta ngủ rồi, cô gái này mới rời khỏi phòng mà đi nghỉ ngơi.
Sau khi Mai Hồng rời khỏi phòng, Việt Minh lại tỉnh dậy ngồi trên giường vò đầu bứt tóc, cảm giác không có việc gì thú vị để làm thật nhàm chán.
Nghĩ tới nghĩ lui Việt Minh nhớ đến thằng nhóc Hùng Cường người Trung Quốc, có số điện thoại của nó chi bằng gọi điện trò chuyện với nó thử xem, biết đâu lại có trò vui gì để làm, còn nếu không được thì gọi cho đám trẻ ngoại quốc khác.
Cầm điện thoại bàn trên tay, Việt Minh bấm số gọi điện, không lâu sau đó đầu bên kia đã có người nhấc máy.
" 电话的另一端是谁?"
Đầu bên kia có âm thanh trẻ con người Trung Quốc vang lên chào hỏi.
" Thằng nhóc, nói tiếng Việt đi, nói vậy ai mà nghe hiểu được."
Việt Minh nhíu mày khẽ quát.
" Việt Minh đấy à, sao không nói sớm, làm tao cứ tưởng là cuộc gọi của người trong nước."
Hùng Cường bật cười nói.
" Cũng bốn tháng rồi nhỉ, dạo này còn sống chứ ?"
Việt Minh bật cười trêu đùa nói.
"Cái thằng quỷ này, định trù ẻo lão tử chết đấy sao, có tin tao cho một quyền chảy máu mũi không !"
Hùng Cường nhíu mày trách mắng.
" Được rồi, tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi, sở dĩ hôm nay gọi điện cho cậu tại vì đang ở dịp tết của Việt Nam chán quá."
Việt Minh mở miệng nói.
" Tao ở thành phố Vũ Hán cũng đang chán đây này, nói chuyện với đám trẻ con tầm thường thì chẳng có gì vui cả."
Hùng Cường buồn rười rượi mở miệng đáp lại.
" Trung Quốc đất nước tỷ dân, lại không có người để cậu chơi cùng sao ?"
Việt Minh lại hỏi.
" Giống như Việt Nam thôi, có khác gì mấy đâu."
" Mà này, vừa hay ở nước tao đang có ngày lễ tết nguyên đán, có muốn đến nước tao xem thử không ?"
Hùng Cường mở miệng nói.
" Đương nhiên là muốn, nhưng dạy tinh thần lực thì không được đâu đấy !"
Việt Minh gật đầu đồng ý mở miệng khẽ nhắc nhở.
" Chuyện tu luyện để sau đi, mày đến chơi với tao là tao thấy vui rồi."
Hùng Cường bật cười đáp lại.
" Nhưng làm sao sang được Trung Quốc đây, chỉ dựa vào đứa trẻ sáu tuổi như tôi sao có thể đi bằng máy bay sang nước bạn chơi được."
Vấn đề đi lại giữa hai quốc gia, Hùng Cường cũng có suy nghĩ đến, chỉ là nếu xin bố mẹ mua cho một vé máy bay mời bạn đi từ Việt Nam sang Trung Quốc có chút khó khăn, vẫn nên nghĩ một giải pháp hợp lý hơn.
" Phải rồi, chẳng phải Trung Quốc và Việt Nam có đường biên giới hay sao, mày chỉ cần chạy sang biên giới nước tao là tao sẽ bắt một chuyến bay đến đón mày."
Hùng Cường mở miệng nói.
" Ý kiến này cũng không tồi, đợi tôi sang được nước bạn sẽ gọi lại cho bạn sau."
Việt Minh gật đầu đồng ý đáp lại.
Sáng ngày hôm sau, Việt Minh đã yêu cầu Mai Hồng muốn sang biên giới Trung Quốc thăm quan cuộc sống ở nước bạn bên đó.
Yêu cầu này của cậu ta, Mai Hồng không thể đồng ý, vẫn nên để cho Trung Dũng quyết định.
Sau khi được kết nối điện thoại với Trung Dũng, Việt Minh đã phải năn nỉ mãi thì chú của cậu mới đồng ý cho cậu đi chơi, nhưng với điều kiện phải nghe lời hai bảo mẫu đi theo cậu.
Yêu cầu này của Trung Dũng, Việt Minh hoàn toàn đồng ý, chỉ cần sang được Trung Quốc thì chuyện gì cậu ta cũng có thể đồng ý.
Ba tiếng đồng hồ sau có một cô gái xinh đẹp mặc áo da bó sát cưỡi trên con Kawasaki Ninja màu đen đi đến trước cửa biệt thự nơi Việt Minh và Mai Hồng đang ở.
Sau khi cô gái này giới thiệu bản thân của mình, Việt Minh biết được cô ta là Mai Linh năm nay 18 tuổi, là em gái của Mai Hồng, cũng là người siêu phàm do Trung Dũng bồi dưỡng ra.
Trái với tính cách lạnh lùng hướng nội của Mai Hồng, Mai Linh có vẻ hướng ngoại hơn, vừa nhìn thấy Việt Minh liền cười trêu đùa với cậu ta, thân thiết đến mức người ngoài nhìn vào hai người họ còn tưởng là chị em ruột thịt.
Sau khi dùng bữa trưa cùng hai chị em Mai Hồng, chiều đến Mai Hồng lại chiếc siêu xe Lamborghini màu cam đưa Việt Minh đi thẳng lên Lào Cai, cũng là điểm biên giới giao thông giữa biên giới Việt – Trung.
Mai Linh ngồi xe máy đuổi theo phía sau, dựa vào chiếc siêu xe moto của mình mà cô ấy đuổi theo Mai Hồng không khó chút nào, không những vậy cô ấy còn đi trước dẫn đường cho chị của mình ở phía sau, nói về đi phượt, cô ấy có nhiều kinh nghiệm hơn nhiều so với chị gái của mình.
Chặng đường gần 300 kilomet từ Hà Nội đến Lào Cai đã kết thúc, lúc đi là một rưỡi chiều, lúc đến là sáu rưỡi tối, năm tiếng đồng hồ ngồi trên xe khiến cho Việt Minh cảm thấy tê mông, nếu không phải siêu xe của Mai Hồng chạy nhanh thì không biết đến khi nào cậu ta mới có thể đến được.
Hiện tại cả ba người đã ở thành phố Lào Cai, chỉ cần đi thêm vài bước chân nữa là có thể đến được biên giới Trung Quốc.
Mai Hồng có khuyên Việt Minh ở lại Lào Cai một hôm, đợi sáng hôm sau đi vẫn chưa muộn.
Yêu cầu này của Mai Hồng đương nhiên Việt Minh không đồng ý, cậu ta chỉ muốn ngay lập tức chạy sang Trung Quốc để đi du lịch.
Mai Hồng cũng chẳng còn cách nào tốt hơn đành phải đồng ý với yêu cầu của Việt Minh, mệnh lệnh mà Trung Dũng giao cho cô ấy chính là thực hiện nguyện vọng chuyện đi chơi của cậu ta, chỉ cần cậu ta không làm loạn thì bất cứ yêu cầu gì cô ấy cũng phải nghe theo.
Nhờ có giấy tờ thông hành mà hai chị em Mai Hồng không gặp bất kì khó khăn nào khi di chuyển sang biên giới hai nước.
Sau khi lái xe qua cầu Hồ Kiều bắc qua sông biên giới Nậm Thi là tới cửa khẩu quốc tế Hà Khẩu thuộc huyện Hà Khẩu, châu tự trị Hồng Hà, tỉnh Vân Nam là chính thức bước chân sang được đất nước Trung Quốc.
Hiện tại cũng đã là bảy rưỡi tối, trước mắt vẫn nên tìm nhà hàng nào đó để cho Việt Minh ăn uống.
Mai Hồng không hiểu nhiều tiếng Trung nhưng Mai Linh lại rất thành thạo nói tiếng nước này, có cô ấy dẫn đường không khó để tìm được một nhà hàng sang trọng phục vụ bữa tối cho Việt Minh.
Sau khi vào nhà hàng, nhờ có phiên dịch viên Mai Linh mà Việt Minh được ông chủ người Trung Quốc mang lên nhưng món ăn đặc sản của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Đặc sản Trung Quốc gồm có thịt nguội Tuyên Uy, vịt quay Bắc Kinh, gà hấp, xôi dứa tím, bánh gạo Vân Nam, món nào món nấy đều rất ngon.
Mai Linh thích ăn lẩu cay của Trung Quốc nhưng sợ Việt Minh không ăn được nên chỉ đành gạt bỏ ý định đó sang một bên, dù sao gọi những món ăn này dùng cho bữa tối cũng không tệ rồi.
Sau khi dùng bữa tối xong, Mai Linh dẫn hai chị em Việt Minh, Mai Hồng đi tìm một khách sạn sang trọng để nghỉ ngơi.
Phòng mà Mai Linh đặt ở ngay cạnh phòng của Việt Minh, thuận tiện cho việc bảo vệ sự an toàn cho cậu ta.
Sau khi Mai Hồng kể chuyện cổ tích cho Việt Minh ngủ say thì mới quay về phòng với Mai Linh để nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dắt tiểu quỷ này đi chơi nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ mệt chết với cậu ta.
Đợi Mai Hồng rời khỏi phòng, Việt Minh dùng điện thoại bàn gọi điện cho Hùng Cường.
" Alo, mày ở đâu rồi ?"
Hùng Cường bắt máy mở miệng hỏi.
" Huyện Hà Khẩu, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc."