Theo chỉ dẫn của hệ thống, Việt Minh biết được vị trí bảo thạch nằm sâu trong mặt đất của núi tuyết này.
Lợi dụng cơ hội đi vệ sinh, Việt Minh núp sau một táng đá lớn cách vị trí của đám người Mai Hồng khoảng chừng 100 mét.
Đặt tay xuống mặt đất, Việt Minh dùng tinh thần lực do xét sâu trong lòng đất, ở độ sâu gần 30 mét so với mặt đất, cậu ta phát hiện ra một hang động nhũ thạch.
Tâm ý khẽ niệm, Việt Minh dịch chuyển sâu trong lòng đất xuống vị trí của hang động.
Thân thể rơi xuống hang động, mông đặt trúng táng đá cứng khiến cho Việt Minh kêu đau đớn liên tục chửi thề.
Sau khi chấn tĩnh lại cậu ta bắt đầu dùng tinh thần lực dò xét xung quanh hang động.
Xung quanh hang động chủ yếu là thạch nhũ và một số bảo thạch sơ cấp không đáng nhắc đến, nhưng tại vị trí đỉnh của hang động có một ánh sáng xanh lam lấp lóe mờ nhạt do một viên bảo thạch phát ra, mà ở dưới vị trí mà cậu ta đang đứng là vực thẳm một khi rơi xuống chỉ có thịt nát xương tan, nên mọi hành động của cậu ta ở dưới hang động phải thật cẩn thận.
[ Túc chủ, chính là nó, bảo thạch này năng lượng tỏa ra rất cao, so với bảo thạch sợ cấp quý giá hơn nhiều.]
" Đâu cần ngươi nói, ta cũng biết mức độ quý giá của nó !"
Việt Minh dứt lời, tâm ý khẽ niệm điều khiển hai con dao bầu của mình xoay tròn với tốc độ rất nhanh cắt đứt thạch nhũ rơi xuống, bàn tay vươn ra trước mặt điều khiển tinh thần lực khống vật hút thạch nhũ về phía bản thân mình.
Một quyền đánh nát thạch nhũ bên trong hiện ra một viên bảo thạch màu lam trong suốt phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, chỉ cảm nhận qua, Việt Minh cũng biết được bảo thạch này chất lượng hơn miếng ngọc quan âm cô hiệu trưởng tặng cho rất nhiều, nếu phải đem đi bản sẽ thu được một cái giá rất cao.
" Ta muốn thôn phệ nó."
Việt Minh đem bảo thạch vào trong không gian hệ thống mở miệng ra lệnh.
[ Túc chủ, quá trình thôn phệ bảo thạch này cần 48 tiếng, ngài có muốn dùng thọ nguyên điểm để rút ngắn thời gian không ?]
" Hai ngày thì hai ngày, dù sao cái ta có là thời gian, không nhất thiết phải dùng thọ nguyên của mình để rút ngắn thời gian làm gì."
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, Việt Minh quay trở lại núi tuyết.
Hiện tại đám Mai Hồng đang đi tìm kiếm tung tích của Việt Minh, nhưng tìm nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng nào cả, Mai Linh có chút lo lắng, nếu tin tức cậu ta biến mất đến tai của Trung Dũng thì hai chị em họ sẽ gặp phiền phức lớn.
" Mọi người đang tìm gì đấy ?"
Việt Minh khuôn mặt hồn nhiên hỏi lại.
" Em đi vệ sinh ở đâu mà lậu vậy, làm bọn chị lo sợ muốn chết."
Mai Hồng nhíu mày trách mắng.
" Cho em xin lỗi, đi vệ sinh xong, tại em ham chơi quá nên không để ý đến mọi người đang tìm kiếm."
Việt Minh làm bộ mặt ăn năn hối lỗi.
" Mọi chuyện cũng không xảy ra chiều hướng quá xấu, mọi người cũng không cần quá lo, chúng ta tiếp tục chuyến thăm quan đi."
Mai Linh híp mắt cười nói.
" Lần này chị sẽ bỏ qua cho em, nếu em còn đi lung tung không xin phép, chị sẽ báo cáo cho chú Trung Dũng của em."
Mai Hồng lạnh lùng đáp lại.
Việt Minh híp mắt gượng cười đồng ý, mục đích chuyến đi thăm quan lần này đã đạt được, mọi chuyện sau này tạm thời hai chị em họ là được.
Hai ngày tiếp theo, Việt Minh đi chơi dưới sự giám sát hai bốn trên hai bốn giờ của chị em Mai Hồng, lần này họ quyết không để cho cậu ta đi chơi thoát khỏi tầm mắt của mình như lần trước.
Hôm nay đã là tối ngày thứ ba, theo ước hẹn từ trước nếu Hùng Cường không có thông báo gì có lẽ Việt Minh chỉ đành bỏ cuộc chuyến hành trình sang thăm Trung Quốc tại đây, sáng sớm ngày mai sẽ cùng hai chị em Mai Hồng quay trở về Hà Nội.
Hiện tại Việt Minh đang ngồi xếp bằng ôn nhu điều dưỡng cơ thể, từ khi bước chân vào cảnh giới người phi thường bậc một, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén, mắt tai đều có thể nhìn xa hơn người thường, chỉ là tinh thần lực khống vật sơ cấp chỉ dừng lại bậc năm, muốn tiếp tục cường hóa bắt buộc điểm tinh thần lực phải đạt 5.0 trở lên.
Ngoài cách săn hồn ma để kiếm điểm tinh thần lực thì không còn cách nào khác, trong suốt mấy tháng vừa qua cậu ta vẫn chưa diệt thêm được hồn ma nào khác ngoài mấy hồn ma ở bệnh viện, điều này khiến cho quá trình tu luyện tinh thần lực ngày càng khó khăn.
"Ren ren !"
Đột nhiên một trận chuông điện thoại bàn vang lên, khiến cho Việt Minh giật mình tỉnh lại, cậu ta nhấc điện thoại di động lên nghe máy, đầu bên kia là một âm thanh của một thằng nhóc người Trung Quốc đang bập bõm tiếng Việt.
" Thằng nhóc thối, cuối cùng cũng chịu gọi điện !"
Việt Minh bật cười khẽ trách mắng.
" Sáng mai tao sẽ đến Hà Khẩu đón mày, mày đang ở nơi nào vậy ?"
Đầu kia Hùng Cường hỏi lại.
" Khách sạn Cáp Nê, một khách sạn nổi tiếng ở Hà Khẩu."
Việt Minh bật cười trả lời lại.
" Tao biết rồi, cứ ở yên ở khách sạn đó, mai tao sẽ đến đó."
Nghe được lời này của Hùng Cường, trong lòng Việt Minh rất vui, thật háo hức muốn ngày mai đến thật nhanh để gặp lại thằng tiểu quỷ này.
Sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức mới có năm rưỡi vậy mà Việt Minh đã tỉnh dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong cậu ta liền chạy ra khỏi phòng hít thở không khí ngoài trời.
Bảo thạch cao cấp sau khi luyện hóa xong, đem chiến lực của cậu ta lên 40, chỉ số tốc độ luôn dừng ở 1.3 nay đã đột phá đến 2.0.
Sau khi chỉ số tốc độ này được tăng lên tốc độ di chuyển của Việt Minh đã nhanh hơn so với lúc bình thường, có thể đạt được tốc độ không thua kém gì vận động viên điền kinh, sức bật nhảy trước kia chỉ có bảy tám mét nay đã có thể bật cao đến mười lăm mét.
Nhúng người lấy đà xung quanh khí lưu tản mát xung quanh tạo thành một đám bụi vậy quanh chân của cậu ta, ngẩn đầu lên không trung mà nhún người bay lên trên cao, ở độ cao này cậu ta có thể nhìn thấy một góc nhỏ khu vực sinh sống của mọi người quanh đây.
Sau khi hạ mình tiếp đất an toàn, từ phía xa Việt Minh nghe được tiếng vỗ tay non nớt của một đứa trẻ, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Hùng Cường đang đứng cạnh một chiếc xe ô tô màu đen vỗ tay cười, hai bên của nó có hai tên vệ sĩ mặc vest đen, toát lên một loại khí nguy hiểm khiến cho người khác nhìn vào cũng phải cảm thấy bảy phần kiêng kị.
" Cuối cùng cũng chịu đến rồi !"
Việt Minh bật cười nói.
" Ba ngày là nhanh lắm rồi đấy, nếu không bố tao đồng ý, sợ rằng để được gặp mày sẽ tốn thêm không ít thời gian nữa."
Hùng Cường mở miệng đáp lại.
" Trước tiên chúng ta vào trong nhà trước rồi hẵng nói chuyện tiếp."
Việt Minh nói dứt lời liền dẫn đám Hùng Cường vào trong khách sạn nghỉ ngơi.
Tại một cái ghế sofa đặt tại sảnh khách sạn, Việt Minh và Hùng Cường nói chuyện vui vẻ với nhau, Hùng Cường kể lại những ngày tháng sau khi về Trung Quốc liền chăm chỉ luyện võ công thiếu lâm tự nhưng thành tựu không có gì tiến bộ, trái lại Việt Minh ngày càng mạnh hơn khiến cho nó không khỏi ghen tị.
Việt Minh có hỏi tại sao nó không vào nhưng tôn môn tu tiên để rèn luyện biết đâu có thể gia nhập tiên lộ, Hùng Cường không ngại ngần trả lời lại, những tông môn mà nó gặp ở tỉnh Hồ Bắc cũng chỉ là tổ chức một nhóm người siêu phàm, hoàn toàn dựa vào huyết thanh để nâng cao sức mạnh chứ không phải luyện khí bồi dưỡng nhục thân, không phu hợp với con đường tu đạo của nó một chút nào.
Nhưng tôn môn tu tiên chính thống, luôn ẩn cư tách biệt thế giới bên ngoài, kể cả sau khi linh khí khôi phục vẫn luôn không một lần xuất hiện, mãi đến vài năm gần đây một tông môn được xem là có tiếng ở Giang Tô mới công khai tuyển sinh, vốn dĩ nó muốn di nhưng bị bố của mình phản đối, cho rằng nó tuổi còn nhỏ chưa thể nào vào tông môn đầy rẫy nguy hiểm được, vẫn nên đợi nó lớn thêm một chút nữa rồi mới quyết định chuyện này sau.
Sau khi nghe câu chuyện của Hùng Cường, Việt Minh cũng hiểu ra mọi chuyện của thằng nhóc này thời gian gần đây, cũng không thể trách bố của nó được, ông ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho nó, đâu có người bố nào lại nỡ để đứa con nhỏ của mình bước vào chốn tông môn tu tiên nguy hiểm được.
Hai người cứ ngồi nói chuyện cho đến sáu rưỡi sáng khi Mai Hồng và Mai Linh tỉnh dậy bắt gặp hai người họ.
Tại bàn ăn sáng, Việt Minh có đề cập đến chuyện đi Hồ Bắc chơi cùng Hùng Cường nhưng lại bị Mai Hồng từ chối, đến Vân Nam là quá xa rồi, nếu còn đi đến Hồ Bắc, Trung Quốc chắc chắn sẽ bị Trung Dũng trách phạt.
Mai Linh ở bên cạnh cũng không thể giúp được gì, yêu cầu này của Việt Minh đã đi quá xa, cho dù cô ta có muốn giúp đỡ cũng khó.
" Thật sự không thể đến Hồ Bắc chơi được sao ?"
Việt Minh nét mắt buồn bã hỏi lại.
" Thời kỳ toàn cầu xảy ra biến dị, khắp nơi đều là nguy hiểm rình rập, đối với các quốc gia lớn như Trung Quốc nguy hiểm lại càng nhiều, với cấp độ người siêu phàm hiện tại của hai bọn chị còn khó bảo vệ được mình, huống chi thêm cả em nữa, nếu em gặp nguy hiểm gì thì sao bọn chị có thể ăn nói với đội trường Trung Dũng cho được."
Mai Hồng mở miệng khẽ khuyên.
Nghe những lời Mai Hồng vừa nói, Hùng Cường có thể đoán ra được Việt Minh trước giờ vẫn đang ẩn giấu thực lực trước mắt người lớn, vì vậy trong mắt người lớn bọn họ cậu ta chỉ được xem là một thằng nhóc học sinh tiểu học bình thường, trói gà còn không chặt sao có thể đánh nhau được.
Việt Minh càng ẩn giấu thực lực, Hùng Cường lại càng thích, nếu có thể tiếp xúc nhiều với cậu ta, nó tin chắc rằng bản thân mình cũng sẽ có cơ hội phát triển sức mạnh bản thân nhiều hơn, vì thế chuyến đi Hồ Bắc lần này nó nhất định phải lôi kéo cậu ta bằng được.
" Có câu, cầu phúc trong họa, không biết hai người đã nghe qua chưa ?"
Hùng Cường mở miệng cười nói.
" Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng đòi giảng đạo lý, có tin chị đây tét mông trừng phạt hay không ?"
Mai Hồng khịt mũi khinh thường.
Thấy cậu chủ của mình bị sỉ nhục hai tên vệ sĩ lao tới trước mặt đinh vung quyền tấn công, cùng lúc Mai Linh bên cạnh cũng đang ở trong thế công bất cứ khi nào cũng có thể hỗ trợ chị gái mình.
Thấy hai bên có ý định dùng vũ lực với nhau, Việt Minh không vui chút nào, nhưng hiện giờ cậu ta chỉ là một đứa trẻ con làm gì có khả năng ngăn cản chiến tranh của những người lớn.
Phía bên Hùng Cường, chỉ cần một cái vẫy tay là nó có thể ra lệnh cho hai vệ sĩ của mình lùi lại phía sau, hai tên vệ sĩ này mới chỉ là võ giả bậc C hoàn toàn không phải là đối thủ của người siêu phàm như chi em Mai Hồng, có đánh nhau chúng cũng chỉ là bao cát cho họ mà thôi.
" Tôi không nghĩ người Việt Nam các người lại nhát gan đến vậy, nếu một người Trung Quốc như tôi có thể an toàn sinh sống ở Việt Nam trong thời gian dài, vậy thì đi dạo ở một tỉnh nhỏ của Trung Quốc mà các người cũng không dám đi, thì thật quá nhát gan."
Hùng Cường bật cười mỉa mai.
" Đi thì đi, sợ cái gì, đừng quên rằng trước đây Trung Quốc các người từng nhiều lần thất bại dưới tay tướng lĩnh của Việt Nam, chỉ là một cái Hồ Bắc nhỏ bé sau có thể làm khó người Việt Nam chúng tôi được."
Mai Linh phẫn nộ mạnh miệng quát.
" Chị Mai Linh nói hay lắm, đã là người Việt Nam chân chính thì không việc gì phải sợ bất kỳ bố con thằng nào cả, ngay cả tụi Trung Quốc cũng không ngoại lệ, ai mà nhát gan không dám đi thì không phải con rồng cháu tiên."
Việt Minh vỗ tay hết mực ủng hộ Mai Linh, cũng không quên liếc nhìn Mai Hồng một cái mỉa mai.
" Haizz !, thật hết cách với hai người, đi cũng được thôi nhưng chỉ ở lại Hồ Bắc ba ngày, sau ba ngày phải quay trở về Hà Nội."
Mai Hồng thở dài một tiếng cười nói.
Việt Minh và Mai Linh nhìn nhau gật đầu đồng ý cười, ba ngày vui chơi ở Hồ Bắc với họ đã là quá đủ rồi, sau ba ngày dù phải quay về Hà Nội cũng không gì phải hối tiếc.