" Này bạn kia, bạn gọi ai là tây balo, chúng tôi cũng có họ tên đàng hoàng đấy !"
Cô bé nước ngoài mũi to nhíu mày trách mắng.
" Thành thật xin lỗi nhé, tại vì nghe nhiều người gọi các bạn là tây balo nên tôi bắt chước học theo, xin bạn đừng có để bụng."
Việt Minh híp mắt cười ngượng ngùng nói.
Nếu mấy đứa đã gặp nhau rồi chi bằng giới thiệu qua bản thân cho nhau làm quen chút đi.
Tuyết Ly mỉm cười nói.
" Tôi là Karina Calin Smirnoff, đến từ thành phố Matxcơva thuộc nước Nga, bạn có thể gọi tôi là Karina."
Karina mỉm cười lên tiếng giới thiệu.
Sau màn giới thiệu của cô bé Karina, những bạn khác cũng đã lên tiếng giới thiệu bản thân của mình cho Việt Minh biết.
Cạnh Karina là cô bé da trắng với mái tóc xoăn nâu đỏ trải dài đến ngang lưng, cùng với cặp kính tròn rất to khiến cho cô bé càng thêm xinh đẹp đáng yêu hơn.
Cô bé này có tên đầy đủ là Cadencia Barbier, đến từ thủ đô Paris thuộc nước pháp, là một thành phố của tình yêu và lãng mạng, nhắc đến thành phố này Việt Minh nhớ đến những bộ phim tình cảm có những màn tỏ tình dưới tháp Eiffel trong màn đêm lung linh ánh đèn rực rỡ tráng lệ, nhắc đến thành phố này cậu ta liền nghĩ ngay đến bé Khánh An ở quê, ngày sau nếu có cơ hội ra nước ngoài chơi phải dắt cô bé đi chơi chung mới được.
Bên cạnh Cadencia là một cô bé xinh đẹp với tóc đen dài đến ngang lưng trong bộ váy Lolita màu hồng như nàng công chúa bước ra trong những câu chuyện cổ tích, cô bé này là Mieko Yamamoto đến từ thành phố Osaka thuộc nước Nhật Bản hay còn được mọi người gọi một cái tên khác là Xứ Sở Hoa Anh Đào, đối với người của quốc gia này Việt Minh không biết một chút gì, nhưng nếu được đi du lịch trong tương lai, cậu cũng muốn xem thử con người ở nơi đó ngày thường sinh hoạt như thế nào.
Người ngồi ngoài cùng là một cậu con trai tên là Xióng Qiáng, phiên dịch sang tiếng Việt được gọi là Hùng Cường, đến từ thành phố Vũ Hán thuộc quốc gia Trung Quốc, cũng giống như nước Nhật, quốc gia này cậu ta cũng không có mấy ấn tượng, chắc sau này về nhà phải đọc sách tiếp thu thêm văn hóa của nhiều nước khác mới được.
Việt Minh cũng lên tiếng giới thiệu về bản thân cho mọi người đều biết, mặc dù mọi người ai mà chẳng biết cậu sinh sống từ nhỏ ở Việt Nam, nhưng vì phép lịch sự cậu vẫn phải giới thiệu qua một lần cho họ biết.
Về phần bốn đứa trẻ này xuất hiện ở đây, là do Trung Dũng cố ý sắp xếp để cậu ta được tiếp xúc với những người bạn nước ngoài, bọn chúng đều là trẻ lớp một lớp hai như cậu.
Những đứa trẻ này là con của những người bạn mà Trung Dũng quen biết, bọn họ sinh sống ở Việt Nam nhiều năm cho nên giao tiếp tiếng Việt khá trôi chảy, con của họ cũng được thừa hưởng từ họ, điều này sẽ giúp cho Việt Minh có thể tiếp cận văn hóa các nước ngoài dễ dàng hơn.
Ba mươi phút chờ đợi đã kết thúc, bên gian bếp, các nhân viên phục vụ đã mang khay thức ăn ra cho tất cả đám trẻ ngồi đây ăn.
Hầu hết những đứa trẻ Việt Nam ngồi ở đây quen với việc ăn phở bò bánh mì nên đã gọi những món này để ăn sáng, một số được đứa thích của ngon vật lạ như cháo hải sản, súp hải sản, Kimbap và còn nhiều món độc lạ ở trên thế giới.
Riêng Việt Minh chỉ có phở bò sốt vang với quẩy giòn mới là chân ái, phải công nhận bát phở bỏ trong nhà hàng năm sao nó khác bọt hẳn so với đồ ăn ở ngoài quán thông thường thường, từ thịt bò thượng hạng đến nước lèo đều siêu ngon, có gọi thêm bát nữa thì cậu ta cũng không từ chối.
Thấy Việt Minh ăn phở như kẻ bị bỏ đói lâu ngày khiến đám bạn bè quốc tế phải phì cười vì sự đáng yêu của cậu ta.
Mẹ Ngọc Lan và Tuyết Ly bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thói ăn của cậu ta xấu quá làm mất mặt những người Việt Nam như bọn họ.
Vì phần ăn sáng này là chú Trung Dũng mời, nên Việt Minh kiến nghị xin thêm bát phở nửa cho đỡ thèm, chỉ khi ăn xong bát thứ hai cậu ta mới cảm thấy no bụng, khả năng ăn uống của cậu ta khiến cho bạn bè xung quanh phải trầm trồ kinh ngạc, thật không thể xem thường với cái bụng không đáy của cậu ta được.
Sau khi dùng bữa sáng xong, theo sự chỉ dẫn của người lớn, tất cả những đứa trẻ ngồi ăn ở đây đứng dậy xếp hàng dọc nối đuôi nhau đi ra phía cửa khác sạn tiến đến vị trí cửa của xe khách để tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Bốn đứa trẻ người nước ngoài và Việt Minh ngay sau đó đuổi theo sau.
Trên xe khách, Việt Minh được cô Tuyết Ly sắp xếp ngồi cùng với bốn đứa trẻ người nước ngoài, tiện thể cho cậu ta làm quen với chúng nhiều hơn.
Xuyên suốt chặng đường đi của mình, Việt Minh giới thiệu với bạn bè quốc tế về quốc gia của mình thông qua những câu chuyện cổ tích, những người bạn mới này nghe cậu ta kể cảm thấy rất thích thú, những câu chuyện cậu kể cho họ nghe cũng là lần đầu họ được biết đến.
Phía bên những người bạn nước ngoài cũng không chịu thua kém thi nhau kể về những câu chuyện cổ tích ly kỳ ở quốc gia của họ cho cậu ta nghe, nhờ những câu chuyện họ kể mà Việt Minh biết được không ít phong tục tập quán của quốc gia của họ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng sau một tiếng rưỡi đồng hồ ngồi trên xe ô tô, xe khách đã di chuyển đến địa phận xã Vân Hòa, huyện Ba Vì, Hà Nội, chỉ đi thêm mười lăm phút nữa là có thể đến được địa điểm khu vui chơi.
Đi thêm một đoạn đường cuối cùng xe ô tô đã tiếp cận cổng vào, trước cổng có bản hiệu rất to đùng ghi chữ " Du Lịch Khoang Xanh – Suối Tiên."
Nhìn dòng chữ này, Việt Minh biết cuối cùng cũng đã đến đích đến của chuyến đi, sau khi làm một số thủ tục ở cổng vào, xe ô tô tiếp tục di chuyển đến bãi đỗ xe cuối cùng mới chịu dừng lại.
Theo sự chỉ dẫn của người lớn, từng đứa trẻ được đưa xuống xe ô tô một cách an toàn, hiện tại tất cả bọn chúng tập trung ở một khoảng sân lớn đang đợi người lớn mua vé.
Vì có danh sách chiều cao của từng đứa trẻ nên quá trình mua vé không mất quá nhiều thời gian, sau khi có được vé người lớn sẽ giữ hộ cho những đứa trẻ để đảm bảo chúng không làm mất.
Toàn bộ quá trình mua vé kết thúc cũng là lúc tất cả đám trẻ đứng ở đây được vào tham quan khu du lịch này.
Hiện giờ thời gian cũng đã là mười một giờ kém mười lăm, là thời gian nghỉ trưa của bọn trẻ vì thế những người lớn dẫn đường không thể nào để chúng đi chơi được, chúng vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ một cách hợp lý, có vậy chiều đến mới có sức đi chơi tiếp được.
Được hướng dẫn viên du lịch dẫn đường mà việc thuê phòng trở nên đơn giản hơn, không mất quá nhiều thời gian để đi loanh quanh tìm kiếm tốn nhiều công sức.
Vì số lượng trẻ con đông nên những người lớn sắp xếp cho chúng vào phòng tập thể, từ 5 đến 7 giường để cho chúng tiện sinh hoạt.
Việt Minh được ghé chung với bốn người bạn nước ngoài, còn bé Kiều Ánh ở chung với mẹ Ngọc Lan cùng những người lớn khác.
Sau khi nhận phòng của mình tất cả những đứa trẻ sẽ có thời gian mười lăm phút để sắp sếp lại đồ đạc của mình trước khi dùng đến dùng bữa trưa.
Vì số lượng quá đông nên mỗi phòng đều sẽ có người lớn đến dẫn đi.
Quần áo Việt Minh mang đi không nhiều chỉ để vài bộ quần đùi áo cộc tay trên tủ đồ một cách ngăn nắp là có thể hoàn tất quá trình sắp sếp hành lý của mình.
Mấy người bạn nước ngoài của cậu thu dọn lâu hơn một chút vì hành lý họ mang theo nhiều hơn của cậu ta, nhưng cũng chỉ mất vài ba phút sau là có thể hoàn tất quá trình sắp xếp hành lý.
Dù là phòng tập thể nhưng cơ sở vật chất rất đầy đủ, có Wifi, ti vi, nóng lạnh, điều hòa hai chiều đảm bảo chất lượng dịch vụ tốt nhất cho người thuê phòng, chỉ là chất lượng không thể bằng khách sạn năm sao khiến cho những người bạn này của cậu ta có chút không thoải mái.
Ngoài Việt Minh ra, những bạn khác đều có điện thoại di động xịn để dùng, mặc dù cũng muốn có điện thoại cho bằng bạn bằng bè, nhưng mẹ cậu đã dặn trẻ nhỏ không được dùng điện thoại sớm như vậy sẽ sinh hư.
Cũng vì không có điện thoại di động để chơi, cậu chỉ có thể lôi ra mấy quyển truyện cổ tích Việt Nam ra đọc cho đỡ buồn.
Khoảng năm mười phút sau, có tiếng gõ cửa từ phía ngoài truyền vào.
Nghe được âm thanh của cô Tuyết Ly, Việt Minh vội chạy ra mở cửa cho cô vào bên trong.
Được cô Tuyết Ly hướng dẫn, cả năm người bọn họ được dẫn đến sảnh của một phòng ăn cỡ lớn, có rất nhiều bàn ăn, mỗi bàn đều có năm đến sáu cái ghế nhựa đủ chỗ chứa cho tất cả những đứa trẻ ngồi tại đây.
Việt Minh cùng các bạn nước ngoài của mình được ngồi cạnh bàn đám người Tuyết Ly, để họ có thể theo dõi được nhất cử nhất động của cậu và bạn của cậu, tránh để cho cậu lại bày trò gây họa khắp nơi ảnh hưởng đến các bạn khác.
Bữa ăn mà các nhân viên mang lên hầu hết là những món ăn truyền thống với hương vị Việt đậm đà, tinh tế bởi các đầu bếp điêu luyện, một trong những món ngon mà cậu thích nhất chính là thịt gà luộc.
Nhất tiễn song điêu, nhân lúc các bạn còn chưa kịp gắp thì cậu ta đã nhanh chóng lấy hai cái đùi gà trên đĩa mang về bát của mình, không những vậy còn lấy lưỡi liếm qua đùi gà để đánh dấu lãnh thổ, tránh bị người khác cướp mất.
Đám bạn nước ngoài của cậu thấy cậu ăn bẩn như vậy chỉ có cảm giác ghê tởm như sắp ói ra đến nơi, từ trước đến giờ họ chưa thấy ai bụng dạ hẹp hòi như cậu ta.
Ngọc Lan và những người lớn khác chỉ biết cười khổ, cái đứa trẻ này bình thường vẫn còn nuông chiều quá nên không biết phép lịch sự là gì, thật làm mất mặt những người Việt như họ.
Để những đứa trẻ nước ngoài không chịu thiệt thòi, Ngọc Lan cùng Tuyết Ly đã gắp đùi gà từ đĩa của mình sang cho bọn chúng, nếu chúng muốn ăn thêm thì họ có thể gọi nguyên một phần đùi gà cho chúng ăn.
Sau khi bữa ăn kết thúc những đứa trẻ được người lớn đưa về phòng để nghỉ ngơi.
Việt Minh cùng đám bạn mới quen của mình cũng không ngoại lệ, được cô Tuyết Ly đưa về phòng để nghỉ ngơi.
Ở trong phòng điều hòa mát lạnh, mỗi người ở trên giường làm việc riêng.
Trong khi Việt Minh đang nằm gác một chân lên đùi đọc truyện cổ tích, thì ba đứa con gái ngoại quốc kia ngồi chung một giường vừa bấm điện thoại vừa cười đùa với nhau.
Duy nhất chỉ có thằng nhóc Hùng Cường là không tham gia vào nhóm tụi con gái, hiện giờ nó đang ngồi khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt đang làm bộ dạng như những cao thủ võ lâm trên phim truyền hình vận công trị thương, các nhìn nó Việt Minh lại tủm tỉm không nhịn được cười vì độ hài hước đáng yêu của nó.
Chỉ có mỗi mình cậu là bị ra rìa, điều này làm cậu không vui chút nào.
"Mấy bạn nữ kia, bấm điện thoại thì có gì vui đâu, chỉ tổn hại mắt mà thôi, có muốn chơi một trò chơi với tôi không ?"
Lại gần giường đám con gái, Việt Minh hét to mở miệng nói.
" Bạn thì có được trò chơi gì hay ?"
Mieko ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Việt Minh không trả lời lại câu hỏi của cô bé mà chạy đến tủ đồ của mình lấy từ trong balo một túi nilong bên trong có một mảnh giấy và mấy quân cờ hình con ngựa bằng nhựa đem đến giường tụi con gái, đem cho chúng xem.
" Thứ đồ chơi này là gì vậy ?"
Cadencia khuôn mặt hiếu kỳ mở miệng hỏi.
" Tôi biết ngay những đứa trẻ quê mùa như các cậu không biết đến nó mà, đến Việt Nam mà không biết đến món cá ngựa này thì thật là quá uổng phí một chuyến đi."
Việt Minh bật cười trêu đùa nói.
Mặc dù không ưa cách nói chuyện của cậu ta chút nào, nhưng trò chơi mà cậu ta vừa nhắc đến làm cho họ nảy sinh sự thích thú, muốn được chơi thử một lần cho biết mùi vị.
Sau khi hướng dẫn luật chơi của trò chơi cá ngựa cho ba đứa con gái ngoại quốc này biết, đại khái chúng đã biết cách phải chơi như thể nào, nhưng vẫn phải chơi thử vài ván mới biết được.
Với kinh nghiệm chơi cá ngựa lâu năm, không khó để Việt Minh đánh bại được ba đứa con gái này.
Vì thua dưới tay cậu ta nên họ không cam tâm chút nào, bằng mọi giá cũng phải thắng được cậu ta được một ván.
Thấy tụi con gái này chơi vui như vậy mà cái thằng nhóc Hùng Cường kia lại ngồi ì một chỗ như tượng đá làm cho Việt Minh cảm thấy không hài lòng chút nào, bằng mọi giá phải lôi kéo nó chơi chung mới được.
" Hùng Cường có muốn ra chơi với tụi này không ?"
Việt Minh từ xa vẫy tay gọi nói.
" Muốn tu tiên, thì trước hết phải tịnh tâm, gạt bỏ những thứ hư danh phàm tục sang một bên, có như vậy mới bước vào con đường ngộ đạo được, muốn chơi thì mấy người đi chơi một mình đi."