Chương 27: Gặp gỡ những người bạn nước ngoài

Sau khi kết thúc bữa tiệc nhỏ vào buổi trưa, hai bà cháu Khánh An được Ngọc Lan đưa về nhà của mình để nghỉ ngơi trước.

Việt Minh có ý muốn họ chơi đến tối, tiện thể làm thêm bữa tối cùng họ nhưng đã bị họ từ chối, Khánh An dù sao cũng phải về nhà chuẩn bị bài vở cho thứ hai, không thể ở lâu được.

Ba giờ chiều, bố của Khánh An đã phóng xe máy đến trước cổng đợi hai bà cháu cô bé bước ra.

Việt Minh cùng gia đình mình chào tạm biệt hai người họ, sau đó cũng quay lại trong cổng quay trở lại nhà của mình.

Vừa về đến nhà, Việt Minh không chịu ngồi yên một chỗ, vội thay quần áo thể thao chạy xuống chơi với đám bạn ở ngoài sân.

Ngọc Lan không có cấm cản, nếu cậu ta muốn vui chơi thì cứ để cho cậu ta chơi, được chơi thể thao có lợi rất tốt cho sự phát triển thể chất của cậu ta sau này.

Những ngày tháng sau đó, Việt Minh tiếp tục học tập ở trường, ngày thường cũng hay chơi cùng đám Cường khỉ, làm thuộc hạ của thằng nhóc này, cậu ta được ăn quà vặt miễn phí mà không tốn một đồng nào, không những vậy còn có được sự trọng dụng của các anh lớn trong trường, sau này nếu có chuyện gì nhờ cậy cũng dễ dàng nói chuyện hơn.

Thấm thoát hơn một tuần nữa lại trôi qua, hôm nay đã là thứ 5 ngày 19/10/2026, chỉ còn học hết ngày hôm nay sẽ là một chuỗi nghỉ dài ba ngày liền, theo kế hoạch đã định sẵn cả lớp cậu ta sẽ được đi Công Viên Nước trong bốn ngày 20, 21,22,23 đến ngày 24 sẽ đi học trở lại bình thường.

Cả ngày hôm nay đám Cường khỉ không vui chút nào, đi chơi mà thiếu Việt Minh chẳng còn gì vui nữa.

Việt Minh cũng cảm nhận được tấm lòng mà bọn chúng dành cho cậu, nhưng kế hoạch đi chơi riêng của cậu ta đã có, không thể nào cùng chúng đi chơi được, cũng chỉ hẹn chúng vào một dịp đặc biệt khác để chơi chung.

Buổi chiều đến, khi tiếng chuông giờ giải lao vang lên, Việt Minh vội chạy lên lớp ba tìm Khánh An nói về kế hoạch sắp đi chơi của mình.

Vốn muốn rủ cô bé này cùng đi Khoang Xanh Suối Tiên chơi với cậu ta cho vui, nhưng cô bé đã từ chối, vì lý do đã đăng ký cùng lớp của mình đi Thiên Đường Bảo Sơn nên không thể nào cùng tham gia với cậu ta được.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng Việt Minh cũng chẳng thể làm được gì khác hơn, thôi đành để dịp khác đi chơi riêng với cô bé vậy.

Cuối buổi chiều trước khi để các học sinh ra về, cô giáo chủ nhiệm có nhắc nhở qua, sáng mai cả lớp tập trung ở trường lúc bảy rưỡi sáng để có thể kịp chuyến xe du lịch đi chơi xa.

Cả lớp nghe rõ, những lời mà cô giáo nói, trên khuôn mặt ai nấy đều rất vui, công sức chờ đợi suốt thời gian qua của chúng cuối cùng cũng được đền đáp, được đi du lịch cùng lớp chắc hẳn sẽ rất vui.

Trên con đường bước ra cổng trường, Việt Minh cùng Cường khỉ và Vinh mập nói chuyện vui vẻ với nhau, đến trước cổng trường cũng là lúc phải chia tay với bọn chúng, vì lúc này mẹ của cậu đã đợi sẵn ở trước cổng để đón mọi người về.

" Hai cậu đi chơi phải thật vui vẻ vào đấy, chúng ta sẽ hẹn gặp lại vào tuần sau."

Việt Minh cố mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Cường khỉ, Vinh mập híp mắt cười vẫy tay đáp lại lời tạm biệt của cậu ta, chỉ tạm cách xa có vài ngày thôi mà chúng cứ ngỡ như phải cách xa tận mấy năm, vừa thấy Việt Minh rời đi liền rưng rưng nước mắt như sắp khóc đến nơi.

Trên con đường về nhà, Ngọc Lan đưa Việt Minh đến một tiệm đồ bơi, để mua một số đồ cần thiết phục vụ cho chuyến du lịch sắp tới.

Đồ bơi dành cho trẻ con như Việt Minh cũng không có nhiều, ngoài mấy cái quần đùi ra cũng chỉ có thêm cái kính bơi, có ích rất nhiều khi bơi ở dưới nước.

Tối đến Việt Minh cùng các cô chú của mình làm bữa tiệc buffet tại tầng mười của tòa nhà khu B, ở đây có đầy đủ các loại món ăn ngon từ hải sản, thịt bò, thịt gà, đến các loại rau của quả khác nhau đủ cho cậu lựa chọn ăn uống thoải mái.

Được ăn nhiều món ngon vậy mà không có Khánh An ở đây, nếu cô bé được ăn chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem.

Trong các cô chú ở đây ngoài chú Trung Dũng và chú Trung Kiên có việc bận ra thì những người khác cùng đến.

Tuy hai người họ không đến nhưng vẫn có thể thông qua call video để trò chuyện với đám Việt Minh.

Yêu cầu của Việt Minh cách đây một tuần trước đã được Trung Dũng chấp nhận, có thể tổ chức một chuyến du lịch cho khoảng một trăm đứa trẻ cấp bậc tiểu học như cậu ta đi chơi, còn về lứa trung học cơ sở và trung học phổ thông, sẽ tổ chức riêng vào một ngày khác đảm bảo đứa trẻ nào cũng sẽ được đi chơi.

Trung Dũng cũng nhắc nhở qua về chuyến đi chơi lần này cho Việt Minh biết, tuyệt đối phải ngoan ngoãn nghe lời các cô chú trên xe, nếu không lần sau sẽ không cho đi bất kỳ một chuyến du lịch nào khác.

Việt Minh gật đầu đồng ý, đi cùng với những người siêu phàm thì có thể gây ra chuyện gì được, tuyệt đối cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời sẽ không để phiền lòng bất kỳ ai trong số họ.

Sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, tất cả những đứa trẻ đã được tập hợp thành năm hàng dọc ở sân, mỗi hàng có tối đa hai mươi người đứng, hầu hết để là trẻ con từ lớp một đến lớp năm.

Việt Minh đứng đầu hàng thứ nhất, thằng Phong đường ở phía sau, từ khi nghe tin được đi du lịch, nó là người vui nhất, vì Việt Minh giữ lời hứa nên từ nay nó sẽ chính thức làm bạn thân của cậu ta.

Ở ngoài cổng có bốn xe khách di chuyển vào trong, mỗi xe chứa tối đa ba mươi chỗ, đủ sức chở được toàn bộ số lượng những đứa trẻ ở đây.

Tuyết Ly, Minh Hoàng, Thanh Hà mỗi người phụ trách một đến hai hang làm nhiệm vụ điểm danh cho những đứa trẻ lên xe đảm bảo không sót bất kỳ đứa nào.

Sau khi mọi người đã lên xe đủ số lượng, thì xe bắt đầu di chuyển ra khỏi cổng bắt đầu chuyến hành trình đi đến khu vực du lịch.

Trên mỗi xe khách đều có một đến hai người siêu phàm đi kèm đảm bảo sự an toàn của mọi người trên chuyến đi.

Xe của Việt Minh ngoài mẹ cậu ta ra còn có cô Tuyết Ly, hai người sẽ bảo đảm sự an toàn trên chiếc xe của cậu.

Việt Minh ở trên xe ngồi cùng em gái của mình, trước hàng ghế của cậu là hàng ghế của mẹ cậu và cô Tuyết Ly, mục đích của hai người ngồi gần cậu ta để theo dõi cậu ta tránh cậu ta lại bày trò làm loạn.

Việt Minh rất biết nghe lời, trong suốt chuyến đi cậu ta ngồi yên trên xe, cùng em gái của mình đọc truyện cổ tích dân gian Việt Nam.

Thấy cậu ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai người họ ở ngồi ở hàng ghế trước rất vui, có thể an tâm mà ngồi nói chuyện riêng với nhau.

Trên chuyến xe, mọi đứa trẻ nói chuyện rất vui vẻ, cô hướng dẫn viên ở đầu xe còn bắt nhịp cho chúng hát khiến cho không khí trở nên nhộn nhịp hơn.

Đi được gần hai giờ đồng hồ thì xe khách dừng lại tại một khác sạn nổi tiếng tại, khu vực quận Hoàn Kiếm, Hà Nội.

Theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch, tất cả những đứa trẻ được bước xuống xe để có thể bắt đầu dùng bữa ăn sáng.

Trước mặt Việt Minh là khách sạn có tên " Maria Hanoi Hotel " theo lời kể của mẹ cậu ta, đây là một trong những khách sạn nổi tiếng ở Hà Nội, thu hút được lượng lớn khách du lịch trong và ngoài nước đến thăm quan.

Để chuẩn bị cho chuyến đi chơi của Việt Minh diễn ra một cách thuận lợi hoàn hảo nhất, Trung Dũng đã mạnh tay chi tiền cho toàn bộ chuyến đi, ngay cả khách sạn này cũng đã đặt đồ ăn sáng hết để đảm bảo những đứa trẻ có thể được ăn ngon nhất có thể.

Trước cửa khách sạn có năm sáu nhân viên mặc đồng phục bước đến chào đón cả đoàn người vào bên trong, duy nhất chỉ có các bác tài xế ở ngoài trông xe, những người này ăn sáng từ rất sớm nên sẽ không lo bị đói.

Bên trong khách sạn là kiến trúc sang trọng đẳng cấp dành riêng cho giới thượng lưu hay lui tới, trước đại sảnh quầy lễ tân gồm những chị gái xinh đẹp tiếp đón nồng nhiệt.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn, cả đám Việt Minh được đưa đến khu vực ăn sáng, khu vực này có tới tận hơn một trăm bàn ăn mỗi bàn ăn chứa tối đa được 5 người, xung quanh có rất nhiều người giàu có đang ăn sáng, có cả khách việt và khách nước ngoài, khiến cho không khí vô cùng nhộn nhịp.

Những đứa trẻ lần đầu được đến nơi sang trọng mà hoa hết cả mắt, thật hồi hộp không biết bữa sáng trong khác sạn này có gì đặc biệt hơn so với bên ngoài kia.

Vì đã được Trung Dũng đặt bàn trước, nên đám Việt Minh không phải lo sẽ không có bàn trống để ngồi.

Số lượng bàn tối đa cho chúng ngồi là 22 bàn, dưới sự sắp xếp của người lớn, hầu hết những đám trẻ này đều được ngồi đúng vị của mình, hiện tại chúng đang nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau trong khi chờ đợi phần ăn sáng.

Khoảng ba phút sau, các nhân viên mang những tờ menu ăn sáng lên cho bọn chúng tự chọn, chọn món nào cũng được giá cả không quan trọng vì đã có chú Trung Dũng đứng ra bao tất.

Sau khi đăng ký xong bữa sáng, cần phải đợi khoảng ba mươi phút thì mới có phần ăn sáng để dùng, buộc mọi người phải tiếp tục chờ đợi.

Bàn ăn của Việt Minh được đặt gần cửa kính, có thể nhìn ra được khung cảnh bên ngoài khách sạn một cách rõ nhất, từ trong cửa kính, cậu ta có thể thấy dòng người đi lại tấp nập.

Từ khi có trào lưu nuôi sủng thú mà các phương tiện như xe máy hay ô tô giảm đi rất nhiều, hạn chế được việc ùn tắc giao thông.

Nếu ngày xưa chạy những con Mercedes, BMW, Audi được gọi là giới siêu giàu mới có thể mua được thì ngày nay họ lại chọn cưỡi những con sủng thú quý hiếm đi làm để thể hiện độ chịu chơi của mình, còn những người nghèo phải đi ô tô, những người quá nghèo thì phải chạy xe máy ngoài đường.

Thời thế thay đổi nên cách suy nghĩ của con người cũng thay đổi theo, xã hội bước lên thời kì 5.0 một thời đại công nghệ phát triển vượt bậc, đến cả ăn mày mà còn chạy được những con SH cũ đi ăn xin là đủ hiểu nền văn minh nước ta phát triển đến mức nào, nhưng nếu để đem so với bạn bè quốc tế thì còn phải thua xa cả trăm năm đến nghìn năm, vẫn cần phải nỗ lực phát triển mạnh hơn nữa.

Quay trở lại bàn của mình, ngoài mẹ Ngọc Lan và em Kiều Ánh ra thì chỗ trống vẫn còn rất nhiều.

Ở phía xa, cô Tuyết Ly dẫn theo bốn đứa trẻ người nước ngoài đến ngồi cùng bàn với cậu ta.

Lần đầu được gặp người nước ngoài, Việt Minh có chút bỡ ngỡ, mà những đứa trẻ này nhìn cậu ta chỉ biết tủm tỉm cười đùa không biết có đang nói xấu sau lưng cậu ta không nữa.

" Hello, Good Morning, How old are you ?"

Đó là những câu chào hỏi tiếng anh thông dụng nhất mà Việt Minh có thể nói được, cậu cũng không biết liệu những đứa trẻ người nước ngoài có hiểu được lời câu ta nói không nữa, nhưng là người Việt Nam dù gặp bất kỳ người bạn nào cũng nên chào hỏi một tiếng để thể hiện phép lịch sự của mình.

" Rất vui được làm quen với bạn."

Cô bé mũi to tóc vàng thắt thành bím, mỉm cười cất tiếng chào hỏi lại.

Nghe cô bé này nói được tiếng Việt sõi như vậy làm cho Việt Minh bên cạnh phải giật mình kinh ngạc, còn tưởng cô bé chỉ biết nói tiếng anh, nay lại nói được tiếng Việt khiến cậu ta quê muốn chết.

" Mẹ ơi, bọn tây balo có thể nói được tiếng Việt như chúng ta sao ?"

Việt Minh khuôn mặt hồn nhiên ngẩn đầu nhìn về phía mẹ của mình mở miệng khẽ hỏi.

" Đứa trẻ ngốc này, chúng ta có thể học tiếng nước ngoài của họ để giao tiếp vậy tại sao họ lại không thể học tiếng của nước ta để nói chuyện được."