Chương 26: Một ngày vui chơi cùng Khánh An

Sau khi ăn sáng xong, Ngọc Lan dẫn hai bà cháu tham quan khu vực trại trẻ mồ côi, ngoài khu vực doanh trại của người siêu phàm nằm tại tòa nhà khu D ra tất cả các tòa nhà khác họ đều được cô ấy dẫn đi xem một lượt.

Nếu khu A dành cho trẻ con học tập từ lớp 1 đến lớp chín, thì khu C là khu vực dành cho trẻ vị thành niên trung học phổ thông sinh sống, về phần ăn uống tất cả bọn chúng đều được ăn uống tại căng tin ở tòa nhà khu B, ở đó nhân viên nấu ăn rất nhiều đủ để phục vụ cho cả năm trăm học sinh đến cùng một lúc.

Đang đi dạo trên khoảng sân thuộc tòa nhà khu A, thì ở ngoài có một giàn xe khách gồm năm xe đang di chuyển vào bên trong cổng, làm cho Khánh An rất kinh ngạc không biết những chiếc xe này chở những người có lai lịch đặc biệt như thế nào, đến đây có mục đích gì.

Những chiếc xa khách sau khi được sự cho phép của những người canh gác kiểm tra kỹ lưỡng mới có thể tiếp tục di chuyển.

" Cô ơi những chiếc xe đó chở những ai vậy ?"

Khánh An hiếu kỳ hỏi.

" Là những bạn học viên mới, chủ yếu là học sinh từ cấp bậc trung học phổ thông, hàng năm bọn cô vẫn thu nhận thêm nhưng học sinh ở ngoài vào để bồi dưỡng, số lượng không quá nhiều chỉ vỏn vẹn không quá một trăm học sinh."

Ngọc Lan mỉm cười giải thích.

Khoảng thời gian sau đó Ngọc Lan và bà Hồng ( bà của Khánh An ) ngồi ghế đá nói chuyện riêng với nhau không làm phiền hai đứa trẻ chơi với nhau.

Việt Minh kéo tay Khánh An đi đến khu vực sân chơi thể thao dành cho trẻ con, cùng bọn chúng vui đùa với nhau rất vui, lĩnh vực thể thao, Khánh An không được giỏi nên chỉ chơi một thời gian là chán.

Việt Minh muốn dẫn cô bé đi chơi thả diều nhưng hôm này không có gió nếu không được thả diều chắc chắn cô bé sẽ rất vui.

Hiện giờ hai người ngồi trên ghế đá trò chuyện với nhau.

" Mấy ngày không gặp mà em lớn nhanh đến vậy sao, lại có thể lớn ngang gần bằng chị, em ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy ?"

Đối với câu hỏi này của Khánh An, Việt Minh tất nhiên sẽ không để cho cô bé biết được mình tăng trưởng nhanh nhờ nhân sâm được, vẫn nên kiếm ra một lời nói dối để qua mặt cô bé.

" Tại vì thường ngày tôi được ăn nhiều món ngon, như tôm hùm Alaska, cua hoàng đế, trứng cá tầm và còn nhiều món ngon khác, chắc nhà nghèo như cậu chưa được ăn bao giờ đâu nhỉ ?"

Việt Minh bật cười đáp lại.

" Chị chỉ được nhìn thấy món đó trên truyền hình thôi, con em được ăn được rồi sao ?, nó có ngon không, mùi vị như thế nào ?"

Khánh An hiếu kỳ khẽ hỏi.

" Cho thơm má một cái, tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi ăn."

Việt Minh mở miệng cười nói.

Nếu được ăn một bữa thật ngon, tội gì mà Khánh An lại từ chối, chỉ là một cái thơm má của đứa trẻ con lớp một đâu có gì làm mất mát quá lớn.

Nhắm mắt từ nãy tới giờ mà chưa thấy Việt Minh có hành động gì, lúc mở mắt ra thì không còn thấy cậu ta ở trên ghế đá đâu nữa, ngoảnh đầu nhìn kỹ lại thì thấy cậu ta đang ở dưới bể bơi cách đó không xa, đang nghịch nước cùng đám trẻ con khác trông rất vui.

Hóa ra từ nãy tới giờ, cậu ta chỉ đang làm trò đùa với cô bé, làm cô bé quê muốn chết, tốt nhất vẫn tránh xa ta, cũng không nên chơi với cậu ta làm gì để tránh sau này trở thành trẻ hư như cậu ta.

Thấy Khánh An chạy đi, Việt Minh không vui chút nào, vội chạy đến nắm lấy tay cô bé kéo cô bé ở lại với cậu ta.

Việt Minh tuy chỉ là trẻ lớp một nhưng rất khỏe, chống cự thế nào cũng không cũng không thể thoát khỏi tay cậu ta miễn cưỡng bị cậu ta kéo đi.

Đứng trước bể bơi, Việt Minh đẩy nhẹ cái khiến cho cô bé ngã xuống dưới nước, trông cái tư thế giãy giụa như đang sắp chết đuối đến nơi khiến cho đám trẻ con cách đó không xa phải ôm bụng phì cười vì sự đáng yên của cô bé.

Thấy Việt Minh đùa quá trớn làm cho Ngọc Lan ở xa không nhịn được nữa, bẻ một cành cây chạy đến tét mông cậu ta.

Bà Hồng bên cạnh chỉ biết bật cười, nhớ lại hồi còn trẻ bà và ông nhà bà cũng hay rủ nhau tắm sông cũng không khác gì hai đứa trẻ hồn nhiên như lúc này, đứng ngây người một lúc bà đành phải đuổi theo Ngọc Lan, ngăn cản cô ấy trừng phạt Việt Minh, cũng chỉ là trò đùa trẻ con không nên trách phạt chúng.

Thấy mẹ mình mang roi chạy đến, Việt Minh nhảy tõm xuống bể bơi, bơi ra thật xa, mẹ cậu ta dù có tức giận đến mấy cũng mấy cũng chẳng thể nào làm gì được.

Ngọc Lan chỉ còn cách đứng trên bờ đợi, cô ấy không tin cậu ta có thể trốn mãi ở dưới nước đợi sau khi cậu lên bờ rồi, thì sẽ ra tay trừng phạt cậu ta thật nặng.

Thấy mẹ không đuổi theo nữa, Việt Minh bơi lại gần khu vực Khánh An kéo cô bé bơi ra xa cùng cậu ta.

Khánh An không có cự tuyệt như trước cô bé muốn xem thử rốt cuộc cậu ta định bày ra trò gì.

" Cứ ở đây bơi với tôi một lát, đợi sau khi lên bờ, cậu sẽ có quần áo đẹp và đồ ăn ngon."

Việt Minh mở miệng nói.

Thì ra đây là mục đích chính của cậu ta khi kéo cô bé xuống nước, mặc dù không hiểu nó có tác dụng thật không, nhưng đã xuống nước với cậu ta rồi thì chỉ còn cách phối hợp với cậu ta đến cùng.

Trong khoảng thời gian ở dưới nước, Việt Minh vốn định dạy cho Khánh An bơi để lấy le với cô bé, nào ngờ cô bé này còn bơi giỏi hơn cả cậu ta và các bạn đang bơi ở đây, khiến ai nấy phải trầm trồ kinh ngạc về tài năng bơi lội của cô bé.

Phía trên bờ sở dĩ bà Hồng có thể bình tĩnh khi thấy cháu mình ngã xuống nước như vậy chính là vì bà biết cô bé bơi rất giỏi, đừng nói là cái bể bơi bé tẹo này dù là hồ nước lớn cô bé vẫn có thể bơi tốt được.

" Cậu lừa tôi, rõ ràng là cậu biết bơi mà !"

Việt Minh sắc mặt khó coi mở miệng nói.

" Chị đâu có nói mình không biết bơi, tại em cứ rủ chị xuống nước trước buộc chỉ phải tương kế tựu kế dạy dỗ cho em một bài học, đợi khi nên bờ rồi em chết chắc."

Khánh An lè lưỡi cười đáng yên sau đó tiếp tục bơi tiếp bỏ xa Việt Minh một đoạn rất xa, dù không muốn thừa nhận nhưng cô bé cảm thấy bể bơi ở đây vừa sạch vừa mát hơn so với bơi ở hồ gần nhà rất nhiều, khiến cô bé cảm giác như là một con cá nhỏ đang bơi ở đại dương rộng lớn, bơi mãi không chán.

Bị đám bạn xung quanh cười châm chọc vì bản thân thua một đứa con gái, làm cho Việt Minh không cam tâm chút nào, cong mông tăng tốc đuổi theo cô bé, bằng mọi giá phải đuổi kịp cô bé cho bằng được.

So với kiểu bơi ếch mới học của cậu ta thì kiểu bơi sải của Khánh An có tốc độ rất nhanh, cho dù có bơi nhanh cỡ nào cũng không đuổi kịp được cô bé, đến cuối cùng phải chấp nhận làm người chịu thua.

Sau khi lên bờ, việc đầu tiên Ngọc Lan làm chính là tét mông cậu ta một cái, khiến cậu ta khóc to như bao đứa trẻ khác, tuy là cường giả đạt đến cảnh giới lớp ba, nhưng chiến lực chỉ dựa vào chiến lực yếu ớt này không thể nào chống cự được với người trưởng thành như mẹ cậu ta được.

Cái con bé Kiều Ánh đã vậy còn ngồi trên bờ cười trêu đùa như được mùa, làm cho cậu ta xấu hổ còn khóc to hơn, Khánh An bên cạnh cũng phì cười, đáng đời đứa trẻ hư như cậu ta, để xem lần sau cậu còn ỷ mình là con trai bắt nạt con gái nữa không.

Sau khi tét đủ mười roi, Ngọc Lan mới chịu dừng lại, thấy Việt Minh đã chịu ăn năn hối lỗi, nên lần này cô ấy mới chịu buông tha cho cậu ta.

Để thay Việt Minh sửa chữa lỗi lầm, Ngọc Lan chỉ còn cách đèo Khánh An ra ngoài chợ mua cho cô bé và bà của mình ra chợ mua bộ quần áo mới, còn Việt Minh ở nhà trông trừng em gái của mình.

Nằm sấp trên giường ôm mông kêu đau, nhưng trong lòng Việt Minh lại rất vui, mặc dù cái giá phải trả quá đắt nhưng đổi lại có thể khiến cho mẹ của cậu bỏ tiền ra mua cho Khánh An một bộ quần áo mới, cái giá này cũng xem như hoàn toàn xứng đáng.

Thông qua mắt nhìn của ong bắp cày, Việt Minh có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra bên trong cửa hàng bán quần áo một cách chân thực nhất.

Hiện tại Khánh An đang thay bộ đồ mới, thấy cô bé cởi đồ, Việt Minh vội nhắm mắt lại không dám nhìn, nếu nhìn người khác thay đồ sẽ là một đứa trẻ hư, không ai muốn chơi cùng.

Nhưng lý trí lại không thể thắng được bản năng, Việt Minh chỉ có thể mở mắt ra nhìn thử, đập vào mắt cậu ta lúc này là cặp mông căng tròn trắng nõn của cô bé, khiến cho cậu ta nhìn hoa hết cả mắt mà bất giác chảy máu mũi lúc nào không hay.

" Anh hai, anh chảy máu cam kìa !"

Kiều Ánh từ xa mở miệng nhắc nhở.

" Còn đứng đó làm gì, mau đưa khăn giấy cho anh của mày."

Việt Minh trừng mắt khẽ ra lệnh.

Kiều Ánh nhận lệnh từ anh trai của mình, dừng chơi búp bê chạy lo ton đến gần bàn ăn lấy khăn giấy cho cậu ta.

Đợi sau khi lau sạch máu mũi, Việt Minh ra lệnh cho em gái mình vứt vào thùng giác, cậu cũng không quên dặn đi dặn lại con bé không được kể chuyện cậu ta chảy máu cam cho mẹ hay bất kỳ ai khác biết, nếu con bé dám tiết lộ, từ nay sẽ không bao giờ cậu chơi với con bé nữa.

Kiều Ánh gật đầu đồng ý, bí mật này chỉ có hai anh em họ biết, sẽ không có người thứ ba biết được.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này Ngọc Lan cùng hai bà cháu đã quay trở về phòng.

Hiện giờ trước mặt Việt Minh, cô bé này đã xinh xắn hơn nhiều, trong bộ váy màu hồng nhạt trông cô bé không khác gì nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích.

Khánh An cũng là con gái, được mặc váy trên người đương nhiên rất thích, nếu không phải hoàn cảnh nghèo có lẽ trong tủ quần áo của cô bé sẽ có rất nhiều bộ váy đẹp.

Nghỉ ngơi ở trong phòng nửa tiếng, Ngọc Lan dự định sẽ mời hai bà cháu đi ăn lẩu ở căng tin.

Trong khoảng thời gian này, Ngọc Lan có bôi thuốc mỡ vào mông cho Việt Minh, mặc dù rất giận chuyện cậu ta làm, nhưng cũng rất thương cậu, nếu không dạy dỗ cậu ta đàng hoàng thì sau này cậu ta sẽ trở thành đứa trẻ hư, đồng thời cũng sẽ có lỗi với sự tin tưởng của bố mẹ ruột của cậu ấy.

Đúng mười rưỡi trưa, Ngọc Lan dẫn hai anh em Việt Minh cùng hai bà cháu Khánh An đi ăn lẩu, bữa trưa hôm nay sẽ do cô ấy mời, mọi người muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Tại căng tin tầng hai, trong khi Ngọc Lan đi gọi thức ăn, những người còn lại ngồi trên ghế uống nước ngọt chờ đợi.

Khánh An để ý xung quanh có rất nhiều người lớn đang ăn uống trò chuyện vui vẻ tạo nên bầu không khí nhộn nhịp, nhưng nơi như nhà hàng sang trọng này cũng là lần đầu tiên cô bé được đến.

Chỉ ba phút sau Ngọc Lan quay trở lại cùng chờ đợi với đám Việt Minh, trong khi chờ đợi Ngọc Lan biết được thêm một số thông tin về hai bà cháu, thì ra hai người họ chính là người nhà của người phụ nữ mà Việt Minh lỡ tay làm rớt ống thở dẫn đến tử vong, về sự tình này cô ấy cũng chỉ biết nói lời xin lỗi chia buồn cùng gia đình.

Bà Hồng không có trách cô ấy hay Việt Minh, bà biết cho dù lúc đó cậu ta không giằng co với con gái của bà dẫn đến làm rơi ống thở mà chết, cái chết của con gái bà bác sĩ cũng đành bất lực, đi sớm hay đi muộn chỉ là vấn đề thời gian, nếu đây đã là ý trời vừa hay có thể khiến con gái bà được giải thoát.

Cùng lúc này nhân viên nhà hàng đã mang nồi lẩu cùng những nguyên liệu cần thiết để có thể ăn chung với nước lẩu.

Nồi lẩu mà Ngọc Lan gọi ra là lẩu thái chua cay, ăn với hải sản, cùng các loại rau thịt, sẽ rất ngon.

Để gạt bỏ những chuyện buồn qua một bên, tất cả mọi người cùng nâng ly nước ngọt chúc mừng cho một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, bé Kiều Ánh cũng góp vui bằng một hộp sữa, trông thấy con bé tu hộp sữa giống như say rượu khiến cho mọi người xung quanh phải phì cười về sự đáng yêu của nó.

Khánh An ngày hôm nay được ăn ngon với mặc đẹp cũng là nhờ có sự nhúng tay của Việt Minh, mặc dù cô bé rất biết ơn những gì mà cậu ta làm, nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn là đứa trẻ hư, nếu để có thể làm bạn của nhau vẫn phải cần một khoảng thời gian dài.

Đối với Việt Minh chút thiện cảm này của Khánh An cũng đã quá nhiều, xem nhiều phim tình cảm cùng mẹ, cậu ta rút ra được rất nhiều kinh nghiệm, muốn chinh phục trái tim của một người con gái phải cần rất nhiều thời gian, cứ từng bước từng bước mà bước vào cuộc đời của người ta trở thành một phần không thể thiếu của họ, đối xử tốt với họ chắc chắn sau này sẽ thu được trái ngọt.