Chương 25: Tiếp đón hai bà cháu Khánh An

" Coi như con còn biết nghe lời, nếu không thì quà không được nhận mà còn bị trừng phạt tét mông."

Ngọc Lan nhíu mày cười nói.

Việt Minh nghe đến có quà trong lòng rất vui, trong lòng cậu tự hỏi không biết chuyến đi Hà Nội lần này mẹ sẽ mang quà gì về cho cậu ta.

Sau khi vào trong nhà, Ngọc Lan lấy đồ từ trong túi ra một bộ quần áo mới rất đẹp đem ra trước mặt cho cậu ta xem.

Việt Minh còn tưởng sẽ có đồ chơi cho mình chơi, hóa ra chỉ là quần áo, tuy có chút thất vọng, để không làm cho mẹ buồn cậu ta phải cố làm cho bản thân vui, thích thú ngắm nghía bộ quần áo mới, muốn được đi thử ngay bộ này để khoe với mẹ.

Bảy rưỡi tối, sau khi dùng cơm xong, Việt Minh ngồi chơi với em gái Kiều Ánh của mình, không chỉ riêng hôm nay cậu ta được nhận quà, cả con bé này cũng có nhiều đồ chơi đẹp, cả khu vực phòng của nó chứa đầy gấu bông và búp bê không khác gì phòng của công chúa, vậy nó vẫn muốn mua thêm, thật không hiểu mấy cái thứ đồ chơi này thì có gì làm vui mà bọn con gái thích đến vậy.

Hiện giờ đồng hồ đã chỉ tám giờ tối, bình thường Việt Minh sẽ ngủ sớm vào tám rưỡi tối còn mẹ và em gái cậu sẽ ngủ muộn hơn một chút, họ là con gái sẽ có nhiều thứ để chơi hơn con trai như cậu.

[ Túc chủ, quá trình luyện hóa nhân sâm sẽ kết thúc sau 15 phút nữa, yêu cầu ngài nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.]

Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai, nó đã nhắc nhở cậu ta về tầm quan trọng của đợt luyện hóa này, nếu không chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ không thể nào tiếp nhận được loại sức mạnh mới.

Để không để mẹ và em gái nhìn thấy cảnh tượng biến đổi sắp xảy ra với mình, Việt Minh chỉ còn cách xin phép mẹ đi ra ngoài chơi với các bạn nửa tiếng, sau đó sẽ quay về ngủ.

Ban đầu Ngọc Lan không đồng ý nhưng nhiều lần cậu năn nỉ xin được đi chơi khiến cho cô ấy phải mềm lòng, hôm nay cậu đã nghe lời cô ấy ngồi ngoan ở trong phòng cả chiều, tối cũng nên cho ra ngoài chơi với đám bạn thay đổi không khí một chút cũng không phải chuyện xấu.

Sau khi được mẹ cho phép ra ngoài, Việt Minh cất bước rời khỏi phòng sau đó nhanh chóng rơi đi đến một khu vực kín đáo để tiến hành tiếp nhận quá trình biến đổi.

Nơi mà cậu ta lựa chọn chính là khu vực phía sau tòa nhà mình đang sống, tại đây ít người qua lại sẽ không bị ai làm phiền trong lúc biến đổi.

Không biết quá trình biến đổi này có giống như trong phim sẽ hộc máu mũi máu văng tung tóe khắp người không, để cho chắc chắn Việt Minh đã cởi toàn bộ đồ của mình ra cất gọn vào một chỗ, sau đó mới tiếp chờ đợi quá trình biến đổi sắp đến.

Thời gian mười lăm phút chờ đợi đã đến, lúc này Việt Minh bỗng có cảm giác đau đớn khắp người, cả người như đang muốn nổ tung ra, những tia máu bắn ra khắp nơi trên cơ thể.

[ Túc chủ cố gắng chịu đựng, đây là phản ứng bình thường, hệ thống đang giúp ngài nâng cao tố chất cơ thể, bài trừ độc tố trong cơ thể.]

" Con mẹ nhà ngươi, ngươi lừa ta đấy sao, làm gì có cách bài trừ độc tố nào mà cả người phun máu hả ?"

Việt Minh cắn răng chịu đựng nhăn mặt mắng chửi.

Quá trình biến đổi này không chỉ cải tạo thể chất của cậu ta mà còn khiến cho xương cốt của cậu ta cứng rắn hơn, sau khi quá trình kết thúc cậu ta đã cảm nhận được sự thay đổi rất lớn trong cơ thể của mình, trong số các thay đổi thì chiều cao là có thể nhìn thấy rõ nhất.

" Hệ thống, có phải ta đã cao lên ?"

Việt Minh hỏi lại lần nữa cho chắc.

[ Túc chủ, cơ thể của cậu đã biến đổi từ trẻ sáu tuổi thành trẻ tám tuổi, nên chiều cao sẽ có sự thay đổi, từ 1,15 mét thành 1,3 mét, sức mạnh thể chất sánh ngang với ở những đứa trẻ ở độ tuổi đó.]

" Cũng tức là hiện giờ ta đang mang trong hình hài của một đứa trẻ lớp ba.''

Việt Minh mở miệng nói.

[ Chính xác, chiến lực hiện tại của ngài đã là 7,5.]

[ Chỉ số IQ của ngài được cộng thêm 10 điểm nâng tổng số lên 110.]

[ Hiện giờ ngài đã mạnh và thông minh hơn không ít so với những đứa trẻ cùng tuổi.]

" Chỉ có vậy thôi sao, bao giờ thì ta mới có sức mạnh thể chất đấm đổ cây đánh nát đá như người siêu phàm.''

Việt Minh khuôn mặt không mấy hài lòng.

[ Theo như dữ liệu mà hệ thống thu thập được, người trưởng thành bình thường có chiến lực từ 24 đến 29, nếu vượt đến 30 thì cơ thể mới bắt đầu có sự thay đổi về chất sẽ có sức mạnh giống như ngài miêu tả.]

Nghe hệ thống giải thích, Việt Minh cũng dần hiểu ra, muốn có sức mạnh nhục thân có thể phá hủy vật chất xung quanh bắt buộc phải vượt qua giới hạn người thường, mà khoảng cách đó hiện tại còn quá xa so với cậu.

Tổng kết lại những năng lực hiện tại cậu có gồm nhảy xa do có gen di chuyền từ người siêu phàm, tinh thần lực công kích, tinh thần lực khống vật, dịch chuyển tức thời.

Trong các siêu năng lực, thì dịch chuyển tức thời là phương pháp chạy trốn nhanh nhất, chỉ có điều mỗi lần sử dụng phải tốn 5 phút chờ đợi để sử dụng lần tiếp theo, vì thế nếu trong trường hợp nguy hiểm thì cậu phải căn đúng lúc thì mới có thể an toàn sống sót trở ra.

Xử lý xong mọi việc, Việt Minh lau vết máu trên miệng cho thật sạch sau đó mặc quần áo như cũ, vì cơ thể cao hơn một chút nên quần áo có hơi chật, nhưng không đến nỗi không mặc được vào.

Sau khi quay trở lại nhà của mình, không chỉ riêng Kiều Ánh mà mẹ của cậu cũng rất bất ngờ về tốc độ phát triển chiều cao của cậu, trông cậu đã lớn lên không ít không còn non nớt như đứa trẻ sáu tuổi như trước.

Dù mẹ của cậu có hỏi như thế nào thì cậu đều nói mình không biết, tất cả đều là do cậu ta tự ý phát triển mà ra.

Đối với sự biến đổi thể chất của Việt Minh, Ngọc Lan chỉ có thể phỏng đoán do gen người siêu phàm tác động nên, sự biến đổi này vẫn nên gọi cho Trung Dũng biết một tiếng để anh ta có phương pháp giải quyết.

Tạm thời tối nay Ngọc Lan dừng điều tra đến đây, để cho Việt Minh có thể đi ngủ, chắc hẳn hiện giờ cậu ta rất mệt cần phải nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau khi Việt Minh đang ngủ ngon thì âm thanh của mẹ cậu ta truyền vào gọi cậu ta ra ngoài để nghe điện thoại.

Tiếng điện thoại này là của hai bà cháu Khánh An, xém chút nữa là cậu ta quên đến hai người này, hôm qua còn hứa với họ mời họ đi chơi, nếu để họ đứng ngoài cổng quá lâu thật không tốt chút nào.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Việt Minh xin phép mẹ cậu đi đón bạn học đến nhà chơi.

Ngọc Lan đương nhiên đồng ý, Việt Minh có bạn đến chơi đây là một chuyện rất tốt, chỉ là cậu ta báo gấp quá làm cô ấy không kịp chuẩn bị thêm đồ ăn sáng cho những bạn của cậu ta.

Tại khu vực cổng vào của trại trẻ mồ côi, gia đình ba người của Khánh An đã đứng ở ngoài đợi sẵn.

Sau khi Việt Minh giới thiệu họ là người quen của cậu thì mấy chú canh gác cổng mới mở công cho bọn họ vào trong.

Ba của Khánh An không có vào chỉ để hai bà cháu vào chơi trước, còn bản thân mình phải về có công việc riêng phải làm, sẽ hẹn lần sau vào chơi với cậu.

Sau khi chào tạm biệt ba của Khánh An, Việt Minh dắt hai bà cháu vào bên trong thăm quan.

Không gian bên trong khác hẳn những gì mà Khánh An từng suy nghĩ, không nghĩ đến trại trẻ mồ côi mà lại có cơ sở vật chất tốt đến như vậy không khác gì những trường học nổi tiếng mà cô bé thường hay xem trên ti vi.

Xung quanh có rất nhiều đứa trẻ đang vui đùa cùng nhau, có không ít đứa bằng với lứa tuổi của Khánh An, làm cô bé rất vui rất muốn kết bạn với họ.

Việt Minh thấy tâm trạng Khánh An tốt lên trong lòng cũng cảm thấy vui, hẳn là cô bé cũng muốn được vui đùa với các bạn, những trước hết vẫn nên để hai người họ quay về phòng chơi trước rồi mới tính đến chuyện đi chơi ở dưới sân chơi này sau.

Quay trở lại phòng của mình, người đầu tiên chào đón ba người họ là bé Kiều Ánh, con bé này rất ngoan ngoãn gặp người lớn là lễ phép chào hỏi làm hai bà cháu Khánh An cảm thấy rất vui.

Ở trong nhà, Ngọc Lan đang bận nấu ăn sáng cũng phải dừng lại chạy ra chào hỏi hai bà cháu.

Sau khi mời hai người họ vào trong nhà, Ngọc Lan để họ chơi với hai anh em Việt Minh, còn bản thân mình thì tiếp tục chuẩn bị đồ ăn sáng.

" Bà ơi đây là bàn học của cháu, bà thấy nó có đẹp không ?"

Việt Minh kéo tay bà của Khánh An đến bàn học của mình mở miệng tươi cười nói.

" Cháu có vẻ rất thích những câu chuyện cổ tích dân gian nước ta nhỉ ?"

Bà của Khánh An cầm quyển truyện tranh trên tay mỉm cười nói.

" Mẹ cháu dặn rồi, trẻ con nên đọc những cuốn truyện tranh phù hợp với lứa tuổi của mình, không nên chơi điện thoại, như vậy sẽ trở thành đứa trẻ hư."

Nghe những lời Việt Minh vừa nói, bà của Khánh An cũng đủ thấy mẹ của cậu ta dạy dỗ cậu ta nghiêm khắc như thế nào, cách dạy dỗ này sẽ giúp ích cho cậu ta rất nhiều ngày sau sẽ trở thành một con người tốt có ích cho xã hội.

Khánh An không thèm để ý đến những lời cậu ta vừa nói, cậu ta là một đứa trẻ hư, hay nói dối để lấy lòng người lớn, tuy không ưu cậu ta, nhưng cô bé không phủ nhận em gái của cậu ta rất xinh xắn đáng yêu, được chơi với nó cô bé cảm thấy rất vui.

" Mời hai bà cháu ăn sáng cùng gia đình chúng cháu."

Phía trong gian bếp, Ngọc Lan bưng mâm thức ăn ra bàn ăn, cất tiếng cười mời gọi.

Việt Minh nhanh tay nhanh chân kéo tay hai bà cháu vào gian bếp trước mặc dù nhiều lần họ đã từ chối, vì họ đã ăn sáng rồi nhưng cậu ta vẫn kéo tay hai người cho bằng được, mục đích mời ăn chỉ là phụ thôi, mục đích chính là được nắm tay cô bé Khánh An, không hiểu sao mỗi lần nắm tay con gái cậu ta lại thích thú đến vậy, chỉ muốn nắm mãi không muốn buông ra.

Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng với nước sốt vang thịt bò nóng hổi, không nhịn được cơn đói, Việt Minh vội bẻ mẩu bánh minh ăn, đúng lúc này thì bị mẹ cậu ta trừng mắt ngăn cản.

Vì đói quá nên, cậu ta quên mất cách cư xử một cách lịch sự, trước khi ăn vẫn nên mời người lớn một tiếng rồi mới ăn.

" Con mời mẹ ăn sáng."

" Cháu mời bà ăn sáng."

" Em mời chị ăn sáng."