" Cuối tuần cháu không đi chơi với các bạn chạy đến đây làm gì ?"
Ông Việt Bình xoa đầu cậu ta mỉm cười khẽ hỏi.
" Mẹ nuôi và Kiều Ánh lên Hà Nội chơi rồi, chỉ còn một mình cháu ở nhà một mình, chơi với các bạn chán quá nên cháu chạy ra đây thăm ông."
Việt Minh vui vẻ đáp lại.
"Thằng quỷ nhỏ này, thì ra chơi chán với các bạn mới đến thăm ông của mình, nhưng chỗ này không phải khu vực vui chơi của cháu, cháu vẫn nên đi chỗ khác chơi thì tốt hơn."
Những lời ông nội vừa nói, Việt Minh có thể hiểu, ông cũng vì lo cho sự an toàn của cậu nên mới khuyên cậu tránh xa những khu vực máy móc nguy hiểm, nhưng hôm nay cậu ta đến chính là một lấy một ít kim loại từ ông của mình, dễ gì mà chịu đi về tay trắng.
" Cho cháu được thăm quan xưởng của ông một chút thôi, xem xong cháu sẽ đi về."
Việt Minh níu tay ông nội mình khẽ năn nỉ cầu xin.
Thấy khuôn mặt nũng nịu dễ dương của cậu, ông nội cậu sao có thể không mềm lòng được, miễn cường đồng ý với cậu mà cho phép cậu vào xưởng thăm quan.
" Phải theo sát ông, không được đi lung tung đâu đấy !"
Ông Việt Bình mỉm cười khẽ nhắc nhở.
Việt Minh gật đầu đồng ý với ông, sau đó cùng ông đi vào bên trong xưởng.
Xưởng vũ khí này có tổng diện tích 120 mét vuông, bên trong ngoài máy móc hiện đại ra, có rất nhiều kỹ sư chuyên về chế tạo vũ khí, các kỹ sư này tất cả đều là người siêu phàm, vũ khí họ tạo ra cũng sẽ không phải loại vũ khí bình thường nếu không thì không có đủ khả năng giết chết được nhưng con quái vật đáng sợ ngoài kia.
Trên đường đi nhân lúc ông không để ý, Việt Minh lén lấy một mảnh kim loại màu đen bỏ vào không gian hệ thống, số lượng mảnh kim loại này nhiều như vậy, lấy đi một mảnh đối với ông cũng đâu mất mát gì quá lớn.
" Nhóc con, cháu xem chán chưa vậy ?"
Ông Việt Bình quay lại nhìn Việt Minh, mỉm cười khẽ hỏi.
" Dạ, thưa ông, cháu xem chán rồi ạ, xin phép ông cháu về trước."
Việt Minh khoanh tay lễ phép mỉm cười đáp lai, sau đó quay lưng rời đi.
Vừa đi được vài bước chân, thì ông nội cậu kéo tay cậu lại, lấy từ trong túi áo khoác năm viên bi màu bạc đưa cho cậu ta, coi như đây là một món đồ chơi ông tặng cho cậu.
Việt Minh nhận lấy món quà ông tặng sau đó cất bước di chuyển ra khỏi xưởng vũ khí, ông nội của cậu từ xa đứng nhìn cậu, chỉ khi nào cậu rời khỏi đây thì ông mới yên tâm quay lại làm việc.
Quay trở lại phòng của mình Việt Minh ra lệnh cho hệ thống rèn kim loại màu đen thành hình một con dao bầu để làm vũ khí.
Mảnh kim loại mà cậu ta thu được thực chất là một mảnh thép, là nguyên liệu phổ thông để chế tạo ra các dụng cụ bằng kim loại trong cuộc sống.
Mảnh thép này có trọng lượng 10,33 kilogam, nếu để chế tạo ra vũ khí hình dao bầu có thể được ba bốn cái, nhưng thay vì làm số lượng nhiều có thì có thể chế tạo thành hai cái đổi lại sức nặng, cùng độ sắc bén tăng lên rất nhiều.
Thời gian rèn vũ khí mất một tiếng đồng hồ, trong thời gian chờ đợi, Việt Minh ngồi trên ghế sofa ngồi ăn bim bim xem ti vi.
Một tiếng trôi qua, cuối cùng thành phẩm của hệ thống đã có, hai con dao bầu dày đặc thép kim loại xuất hiện trước mặt cậu ta, màu đen tuyền phủ từ đầu dao đến chuôi dao, lưỡi dao mặc dù rất dày nhưng cũng rất sắc bén, đừng nói là gọt trái cây, dù gọt kim loại cũng không phải là chuyện khó.
Dưới tác dụng của tinh thần lực, dao bầu lơ lửng trong không trung di chuyển quanh cơ thể của Việt Minh nghe theo sự sai khiến của cậu ta.
Không chỉ riêng hai con dao này mà ngay cả năm viên bi kim loại màu bạc cũng đang di chuyển xoay quanh cậu ta lấy cậu ta làm trung tâm của quỹ đạo.
Nói đến lai lịch năm viên bi này theo hệ thống giám định, viên bi này được làm bằng kim loại Titan so với sắt thì có độ cứng cao hơn rất nhiều, nếu không phải nó là món quà ông nội tặng cho cậu thì cậu sớm đã rèn nó thành một loại vũ khí khác, nhưng cho dù ở dạng bi sắt thì cậu vẫn có thể biến nó thành vũ khí nguy hiểm so với những viên đạn bắn ra từ súng không khác là bao, quan trọng hơn khi cậu ta sử dụng trong nhà không có camera nên cậu cảm thấy rất yên tâm sử dụng mà không bị người ta từ xa nhìn lén.
Tạm thời cất những thứ vũ khí nguy hiểm này vào trong không gian hệ thống, nếu để người ngoài mà nhìn thấy thì e rằng cậu sẽ gặp không ít phiền phức.
Hiện tại đã là bốn rưỡi chiều, vậy là chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là mẹ cậu sẽ gọi điện, vẫn còn rất nhiều thời gian để cậu làm thêm được nhiều chuyện khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu lựa chọn đi bơi cho mát, vừa hay có thể rèn luyện thân thể cứng cáp hơn.
Thực lực đã đạt đến cấp bậc học sinh lớp ba, những không vì vậy mà cậu quá tự hào, nếu không rèn luyện thể chất cho tốt, chỉ dùng tay không nếu đánh nhau bọn học sinh lớp bốn, lớp năm thì khó có thể bảo toàn thân thể lành lặn.
Di chuyển đến khu vực hồ bơi dành cho trẻ con, hiện tại ở hồ bơi này có rất nhiều trẻ con, từ lớp 1 đến lớp 5 đều có, tất cả bọn chúng đều chơi rất vui, thoải sức đùa nghịch trong làn nước xanh mát.
Phía trên hồ bơi còn có hàng ghế cùng ô che nắng để cho chúng nghỉ ngơi, cũng có các cô các chú nhân viên chăm sóc cho chúng, đảm bảo cho sự an toàn cho chúng ở mức cao nhất.
Vừa hay hôm nay có tiết học dạy bơi của chú Thành, là thần tượng của bao nhiêu lứa trẻ ở đây.
Phải biết người siêu phàm rất ít khi tiếp xúc với người bình thường, đặc biệt là trẻ con nhỏ tuổi, nhưng chú Thành là một ngoại, chú vừa là một thành viên trọng trại huấn luyện người siêu phàm, ngoài ra cũng là một trong những giáo viên dạy bơi cho đám trẻ, dù là trẻ con tiểu học hay thậm chí là trẻ con trung học phổ thông, nếu đã qua tay chú đều biết bơi.
Chú thành là một người siêu phàm, năng lực của chú là hóa thú, mà loại thú chú hóa thành là cá mập, được xem là thợ săn của biển cả.
Vì năng lực siêu phàm của chú chỉ mới nhập giai bậc một, nên khả năng thú hóa còn hạn chế, chỉ có thể biến hòa ở phần miệng, phần mang cá và phần vây cá mập mọc ở trên lưng.
Lực cắn từ hàm răng của chú rất mạnh, cắn kim loại không phải là chuyện khó, nói chung đây là thông tin sơ bộ mà cậu ta thông qua những người siêu phàm khác mà biết được, ngoài ra chú vẫn còn những năng lực khác mà cậu ta vẫn chưa biết được, đối với người siêu phàm được gọi là những quân át chủ bài, trừ khi trong tình thế nguy hiểm nếu không họ sẽ không tùy tiện dùng đến.
Vừa thấy Việt Minh, chú Thành ở dưới bể bơi vẫy tay chào đón cậu ta.
Sau khi chào hỏi chú Thành, Việt Minh đứa chú hướng dẫn thay đồ, trước khi xuống bể bơi, chú cũng không quên hướng dẫn cậu tập một vài động tác thể dục cơ bản, để tránh xảy ra chuột rút ở dưới nước.
Làm nóng người xong, Việt Minh bắt đầu di chuyển xuống bể bơi, làn nước trong mát rất dễ chịu làm cậu ta cảm thấy thích thú khi nghịch nước.
Bể bơi mà cậu ta đang bơi có tổng diện tích hơn 30 mét vuông, đủ sức cho trẻ con thoải mái đùa nghịch, về độ sâu cũng chỉ hơn một mét phủ hợp với lứa tuổi học sinh tiểu học.
Ngoài còn rất nhiều loại bể bơi diện tích rất rộng, có loại lên tới cả trăm mét vuông, những hồ bơi này cũng chỉ dành riêng cho người lớn, trẻ con như cậu ta không được sử dụng, vẫn nên dùng loại bể bơi dành cho trẻ con cho an toàn.
Bơi tầm một tiếng đồng hồ, Việt Minh quay trở lại bờ nghỉ ngơi cho đỡ mệt, đồng hồ hiện giờ đã chỉ đúng 5 giờ chiều, chỉ còn một tiếng nữa là phải nghe điện thoại của mẹ.
Sau khi chào tạm biệt chú Thành và mọi người ở đây, Việt Minh quay trở lại phòng của mình để tắm rửa nghỉ ngơi.
Sau khi tắm xong cậu ta lại ngồi ăn bim bim xem ti vi, đợi điện thoại mẹ của cậu.
Vừa xem ti vi vừa nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hiện giờ đã là sáu giờ kém mười lăm, vậy là chỉ còn mười lăm phút nữa là tiếng chuông điện thoại bàn sẽ rung lên, cảm giác chờ đợi trong sự hồi hộp làm cậu ta đứng ngồi không yên.
Đúng sáu giờ, lúc này điện thoại vẫn chưa đổ chuông, làm cho Việt Minh có suy nghĩ, không lẽ mẹ của cậu ấy đang gạt cậu ấy để giữ chân cậu ở phòng tránh cậu đi chơi quên đường về.
Tự nhiên trong đầu Việt Minh có suy nghĩ, biết đâu hôm nay mẹ cậu không về, cũng có khi mai mới về, nếu đúng như những gì cậu ta suy nghĩ, vậy thì tối nay thích quẩy thế nào thì quẩy, không sợ người khác làm phiền.
"Nếu mẹ đã không về, thì đi chơi tiếp thôi !"
Việt Minh thầm nghĩ trong đầu sau đó thay đồ lại đi chơi tiếp, giờ này dưới sân bóng kiểu gì mà chẳng có một đám trẻ bằng tuổi cậu ta đang vui chơi, nếu không cậu mà không đi chơi sẽ uổng phí cả buổi chiều.
Cộc … cộc.
Vừa chuẩn bị thay đồ đi chơi, thì ở bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào, làm Việt Minh dừng lại ý định này lại mà chạy ra mở cửa xem người đó là ai.
Vừa mở cửa ra thì cậu nhận ra hai người đang đứng ở ngoài, chẳng phải là mẹ của cậu và em gái Kiều Ánh, thật không ngờ được hai người này lại về sớm đến vậy làm cho cậu ta mừng hụt một phen.
" Anh hai !"
Nhìn thấy Việt Minh, Kiều Ánh mừng rỡ chạy đến cuống quýt ôm cậu ta, làm cậu ta tự nhiên cũng cảm thấy rất vui, không hiểu sao lúc này cậu có cảm giác như được gặp lại người thân sau bao nhiêu năm xa cách, có cảm giác rất đặc biệt không thể diễn tả bằng lời được.
" Xem ra con vẫn giữ đúng lời hứa với mẹ, ngoan ngoãn đợi ở nhà, không đi chơi la cà !"
Ngọc Lan mỉm cười tán thưởng.
"Con là một đứa trẻ ngoan, suốt từ chiều đến giờ con vẫn ở nhà đợi mẹ về."