Chương 23: Xưởng vũ khí của ông nội

Hai bà cháu Khánh Anh đã tìm được vị trí thoáng mát để ngồi, Việt Minh sau đó cũng chạy đến ngồi cùng bàn với hai người họ.

" Hai đứa thích ăn món gì thì mau chọn đi.''

Bà của Khánh An cầm cái nón lá phe phẩy trước mặt mình, mở miệng tươi cười nói.

Trên bàn có một tờ menu được ép plastic có ghi rất nhiều món ăn ngon, Việt Minh vừa mới động tay vào thì bị cô bé Khánh An giật trước không cho cậu ta xem.

Bà của Khánh An thấy con bé đối xử lạnh nhạt với Việt Minh cũng chỉ biết gượng cười thở dài một tiếng, sau đó quay sang bàn bên mượn tạm một tờ menu khác đưa cho cậu ta xem.

Việt Minh nhận tờ menu từ tay của bà Khánh An bắt đầu chăm chú nhìn thông tin ghi trên tờ giấy.

Ba món hủ tiểu đặc trưng của quán lần lượt là : hủ tiếu bò viên, hủ tiếu Nam Vang, hủ tiếu thịt xá xíu, ngoài ra còn có các loại nước ngọt, các topping khác đi kèm.

Giá cả một bát hủ tiếu cũng rất rẻ chỉ 25k một xuất, trông hình ảnh khá bắt mắt, làm Việt Minh không biết nên chọn món nào để ăn đây.

" Hai đứa chọn xong chưa vậy ?"

Bà của Khánh An cất tiếng nhẹ nhàng hỏi.

" Cháu ăn hủ tiếu thịt xá xíu ạ."

Khánh An mở miệng trả lời trước.

" Cho cháu thử loại bò viên."

Ngay sau đó Việt Minh cất tiếng mở miếng nói.

"Mỗi đứa chọn một loại, vậy thì loại bà sẽ ăn loại cuối cùng."

Bà của Khánh An bật cười nói sau đó gọi bà chủ quán cho ba phần riêng biệt.

Bà chủ quán ngay sau đó bắt tay vào chế biến món ăn, bàn tay của bà ta rất nhanh nhẹn chỉ mất năm đến mười phút là đã xong ba phần ăn cho ba người.

Nhìn vào bát hủ tiếu của mình gồm có sáu bò viên, ít hành khô, hành lá, mì gạo trộn chung với một loại nước dùng đặc biệt hương vị rất thơm, lại nhìn qua cách ăn của hai bà cháu ở trước mặt trộn đều thức ăn trong bát kết hợp vào rau sống, đang ăn có vẻ rất ngon lành.

" Ăn đi cháu, ngon lắm đấy !"

Bà của Khánh An ngồi đối diện mỉm cười nói.

Rau sống Việt Minh ăn không quen, chỉ bắt trước hai bà cháu trộn đều thức ăn lên rồi mới bắt đầu ăn.

Món này nhìn thì đơn giản nhưng hương vị không tệ chút nào, so với việc ăn cơm vào cái thời tiết oi bức dễ nuốt hơn nhiều.

Vì để món hủ tiếu ăn ngon hơn, Việt Minh gọi thêm ba lon nước ngọt cho mỗi người một lon để uống.

Khánh An thấy cậu ta gọi thêm đồ uống sắc mặt không vui chút nào, đã ăn ké của người ta mà đòi hỏi quá nhiều, đúng là một đứa trẻ hư.

Bà của Khánh An không để ý nhiều, nếu Việt Minh muốn gọi thêm đồ uống hay thêm phần ăn bà đều đồng ý, lâu lắm mới được đi ăn chung với hai đứa trẻ thì phải để chúng ăn cho no bụng thì mới thôi.

Đang ăn dở, Việt Minh xin phép đi vệ sinh, sau đó đứng dậy rời đi.

Mặc dù được bà chủ quán chỉ đường, nhưng cậu ta lấy lý do không quen những nơi xa lạ vẫn nên để người nhà đích thân dẫn đi thì mới an toàn hơn.

Nhân lúc không có khách, bà chủ quán chấp nhận yêu cầu này của cậu ta mà dẫn cậu ta đi, chỉ mất vài giây cũng đâu gọi là mất nhiều thời gian.

Đứng trước cửa phòng vệ sinh, Việt Minh từ trong túi quần sooc lấy ra một tờ 500k mới tinh đứa cho bà chủ quán.

" Cháu đây là có ý gì ?"

Bà chủ quán ngạc nhiên hỏi lại.

" Phần ăn ngày hôm nay cháu sẽ trả, bác tính tiền cho cháu, tính thêm hai phần ăn nữa."

Việt Minh mở miệng nói.

Đứa trẻ này vậy mà còn biết ga lăng thanh toán tiền cho người khác, tuổi nhỏ mà đã thông minh lanh lợi như vậy, sau này nhất định sẽ là nhân tài của đất nước.

Nếu cậu ta có lòng trả tiền trước, bà chủ quán không từ chối, móc tiền lẻ trong túi của mình ra đưa cho cậu ta không thiếu một đồng nào.

Sau khi nhận được tiền thừa, Việt Minh mới để bà ta đi, còn bản thân mình vào phòng vệ sinh giải quyết nỗi buồn.

Ba phút sau Việt Minh trở lại nhưng không có ngồi vào bàn ăn mà xin phép hai bà cháu đi về trước, trước khi rời đi cậu ta không quên mời hai bà cháu đến nhà cậu nghỉ ngơi, địa chỉ là Trại Trẻ Tình Thương, địa chỉ này không lạ lẫm gì với người trong làng, sẽ không khó khăn để hai bà cháu tìm được đến.

Bà của Khánh An gật đầu đồng ý, nhưng không phải là hôm nay, ngày mai bà mới có thể đến chơi đến chơi với cậu được.

Sau khi tạm biệt hai bà cháu, Việt Minh lại bắt xe ôm đi đến gần khu vực nơi mình sống, sau khi trả tiền cho bác tài, cậu ta lại dừng chân ở vị trí cũ, các cổng chính khoảng chừng một trăm mét.

Dịch chuyển xuyên qua bức tường, cậu ta quay trở lại khu vực sân rộng lớn, hiện tại trong sân không một bóng người, ánh nắng càng thêm gay gắt, nếu còn ở lâu dưới sân, không sớm thì muộn cũng sẽ bị cảm nắng ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe.

Trở lại khu vực phòng ở của mình, lúc này nhìn vào đồng hồ đã là mươi hai rưỡi trưa, mọi người đều ngủ trưa hết, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng không một bóng người.

Đi chơi cả buổi sáng, Việt Minh cũng cảm thấy mệt mỏi trong người, buổi chiều còn chưa biết làm gì nhưng buổi trưa chắc chắn phải đánh một giấc cho thật thoải mái.

Sau khi mở cửa ra việc đầu tiên cậu ta làm chính là bật điều hòa, sau đó đi tắm cho thật sạch sẽ trước khi đi ngủ.

Sau khi tắm xong, vừa định đặt chân lên giường cậu ta lại nhớ đến con dao bầu đặt trong không gian hệ thống cùng một số vật dụng khác.

Mượn đồ của mẹ cũng đến lúc nên trả lại nguyên vị trí cũ, nhưng để không bị nghi ngờ thì cậu vẫn nên rửa sạch mọi dụng cụ sau đó mới cất ngăn nắp vào đúng vị trí ban đầu của nó.

Giải quyết xong tất cả mọi thứ, lúc này Việt Minh mới an tâm lên giường đi ngủ, vừa nằm trên giường trong đầu cậu ta lại nghĩ đến vụ hấp thụ nhân sâm 300 năm tuổi, không biết sau khi quá trình hấp thụ xong sẽ xảy ra chuyện thần kỳ gì với mình.

Việt Minh mải nghĩ đến chuyện này mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Reng … reng..

Đang ngủ thì có tiếng chuông điện thoại vang bên tai làm cho Việt Minh tỉnh giấc, ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, hiện giờ đã là ba rưỡi chiều.

Cất bước đến khu vực đến khu vực điện thoại bàn nghe máy, đầu bên kia vang vọng lại chính là mẹ Ngọc Lan của cậu.

Trong cuộc điện thoại mẹ cậu liên tục trách mắng cậu, tại sao gọi hơn chục cuộc điện thoại mà cậu lại không nghe máy một cuộc nào, làm cho người lớn phải liên tục thấp thỏm lo lắng không yên.

Việt Minh sớm đã có đáp án cho câu hỏi của mẹ cậu ta, cậu lấy lý do đi chơi với đám bạn, nên cả buổi sáng không ở nhà nên không thể nghe máy được, mãi đến chỉ ngủ dậy ở trong nhà mới nghe được cuộc điện thoại của mẹ cậu.

Nghe được câu trả lời này của cậu ta, đầu dây bên kia, mẹ cậu cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Mẹ cậu còn dặn cậu buổi chiều đi chơi đâu cũng được nhưng đến sáu giờ chiều phải về phòng nghe điện thoại để đảm bảo cậu đi chơi đến tối không biết đường về.

Việt Minh đồng ý với yêu cầu này của mẹ cậu, tưởng chuyện gì khó, đối với chuyện đi về đúng giờ quá dễ dàng với cậu.

Buổi chiều này thời gian vẫn còn rất dài, mà Việt Minh chưa nghĩ ra được trò gì hay để làm, trong khi ngồi suy nghĩ cậu ta làm một hộp sữa chua cho đỡ đói.

Chơi với đám trẻ con ở dưới sân chỉ được một lúc là chán, thứ cậu hứng thú chỉ có những siêu năng lực mà hệ thống đem lại.

" Hệ thống ngươi nói xem, ta nên làm gì để trở nên mạnh hơn nữa ?"

Việt Minh vừa ăn sữa chua vừa hỏi.

[ Túc chủ, tôi thấy trong số các chỉ số ngài nâng cấp, chỉ số tinh thần lực khống vật là nổi trội nhất, ngài có thể kết hợp năng lực này với một loại vũ khí gây ra sát thương lớn để có thể ứng phó với những đối thủ mạnh.]

Nghe những lời hệ thống vừa nói, Việt Minh cảm thấy rất hứng thú, mặc dù hiện giờ cơ thể của cậu còn nhỏ không đủ sức đánh nhau với những kẻ địch mạnh, nhưng nếu có vũ khí lợi hại, vượt cấp chiến đấu không phải không có khả năng.

" Có thể giúp ta tạo ra một vũ khí được không ?"

Việt Minh mở miệng hỏi.

[ Chỉ cần có nguyên liệu, tôi có thể giúp ngài rèn ra vũ khí ngài cần.]

Cần nguyên liệu, nhưng ở đây thì có thứ gì tốt để chế tạo ra vũ khí, yêu cầu này của hệ thống chẳng phải đang làm khó cậu ta.

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Việt Minh nghĩ đến ông nội mình, chẳng phải ông nội có mở một xưởng rèn vũ khí, đến trộm một ít của ông cũng đâu mất mát gì lớn.

Mục đích trong đầu đã có, Việt Minh vội chạy ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận sau đó đi tìm ông nội mình.

Đi bộ mất mười lăm phút, Việt Minh đi đến được tòa nhà khu D thuộc khu vực doanh trại của cô Tuyết quản lý.

Nếu là những đứa trẻ khác có lẽ đã bị những người trong doanh trại đuổi đi, cấm không cho vào, nhưng Việt Minh thì khác, cậu ta là cháu nội của ông Bình, mà ông Bình lại là người có địa vị cao trong doanh trại, ở trong doanh trại có ai dám cản đường đi của cậu.

Trước doanh trại là một khoảng sân rất rộng, cho những người siêu phàm đang luyện tập, hiện tại mọi người đều đang rất bận tập luyện theo cặp với nhau.

Sức mạnh của những người này vượt xa người thường, nếu người thường để bật nhảy lên cao dù chỉ là một mét so với mặt đất cũng khó, nhưng đối với người siêu phàm thì khác, họ có thể bật nhảy lên cao hàng chục thậm chí hàng trăm mét một cách dễ dàng, không những vậy còn đáp đất một cách nhẹ nhàng không chịu bất kỳ tổ thương nào.

Dị năng của mỗi người khi thức tỉnh là khác nhau, cho nên cũng sẽ có những phương thức chiến đấu đặc biệt không ai giống ai, nhìn những người siêu phàm ở trước mặt, mà Việt Minh không khỏi ghen tị với họ cũng muốn được trưởng thành sớm để cùng họ chống lại lũ quái vật đáng sợ ngoài kia.

Tạm thời vẫn nên bỏ qua những chuyện đó sang một bên, tương lai thì cứ để tương lai tính tiếp, còn chuyện trước mắt vẫn nên đi tìm ông nội mình trước.

Đi bộ thêm khoảng ba chục mét nữa, cuối cùng Việt Minh cũng đến được xưởng rèn của ông nội cậu ta.

Hiện tại ông nội của cậu đang cùng những người siêu phàm khác đang bận sử dụng các loại máy móc hiện đại chế tạo kim loại thành vũ khí.

" Ông nội ơi, cháu đến thăm ông đây này."

Việt Minh đứng ngoài cửa hét to.

Nghe thấy tiếng của Việt Minh, ông Việt Bình dừng tay lại ra cửa gặp cậu ta, những chuyện còn lại để cho các kỹ sư trẻ khác tự bàn bạc với nhau.