Lấy từ không gian hệ thống một chiếc xẻng mini, Việt Minh sử dụng tình thần lực khống vật điều khiển chiếc xẻng này đào khu vực hang rắn, còn bản thần mình đứng từ xa ngồi bóc bim bim ăn.
Nửa giờ đồng hồ dùng xẻng đào đất cuối cùng Việt Minh đã nhìn thấy được toàn bộ hang rắn, cái hang này sâu khoảng 30 cm, bên dưới có một bầy rắn hổ mang đang lè lưỡi ngọ nguậy, cảnh tượng này bất cứ ai nhìn vào cũng phải xanh mặt, một con đã đủ làm cho họ khiếp hồn bạt vía rồi nói gì đến hai mươi con ở trước mặt.
Dao bầu lơ lửng trên không trung theo ý niệm của Việt Minh xoay tròn với tốc độ nhanh chóng mặt không khác gì một lưỡi cưa phóng thẳng về đám rắn hổ mang kia cắt đầu của chúng kiến tất cả bọn chúng chết ngay tức khắc.
[ Chúc mừng túc chủ giết được 12 con rắn hổ mang tho nguyên 20 năm, 4 con thọ nguyên 27 năm, 3 con thọ nguyên 28 năm, một con thọ nguyên 30 năm, thu được tổng số điểm 462 điểm.]
Tính thêm cả 100 điểm gốc hiện tại Việt Minh đã thu được 562 điểm, không ngờ giết được một ổ rắn lại thu được nhiều điểm đến như vậy.
[ Túc chủ, tôi phát hiện có nguy hiểm sắp đến gần.]
Nhận được cảnh báo của hệ thống, Việt Minh quay trở lại không gian hệ thống trốn, dưới lớp ngụy trang của một hòn đá.
Khoảng năm phút sau khi cậu ta trốn, một con nhện màu đen to ngang với một chiếc ô tô con bốn chỗ di chuyển tới, nhìn thấy đống thịt rắn ở trước mặt nó không có ăn mà đi kiểm tra xung quanh xem có con mồi nào khác không.
Có lẽ dò nó cảm nhận được hơi thở con người của Việt Minh ở gần đây nên mới di chuyển tới khu vực này để tìm cậu ta, nhưng đáng tiếc lúc này cậu ta đang ở hình dạng của một hòn đá nhỏ, trà trộn chung với một bãi đá cho dù nó có tìm mỏi cả mắt cũng không thể phát hiện ra vị trí chính xác của cậu ta.
Không tìm được vị trí của Việt Minh, con nhện khổng lồ chỉ còn cách từ bỏ mà quay lại ăn thịt mấy con rắn mà cậu ta vừa giết.
Phải mất 15 phút, con nhện khổng lồ này mới chịu rời đi, kể cả khi nó rời đi rất xa rồi, Việt Minh vẫn không an tâm, nên cậu ta tiếp tục đợi thêm 15 phút nữa rồi mới ra khỏi hệ thống.
Vừa rời khỏi hệ thống, Việt Minh chạy thật nhanh ra khỏi khu vực này, nếu để con nhện đáng sợ kia mà quay lại thì cậu sẽ gặp rắc rối lớn.
Trở lại khu vực đỉnh đồi cách hang rắn ở một khoảng rất xa, lúc này Việt Minh mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới con nhện khổng lồ này mà Việt Minh không khỏi lạnh sống lưng khiếp sợ, thân thể to lớn lại di chuyển không phát ra một tiếng động nào, nếu không có hệ thống nhắc nhở, hôm nay sẽ gặp cả đống phiền phức.
Đã có đủ điểm để nâng tinh thần lực khống vật lên tới bậc năm, chỉ cần nâng lên cấp bậc này là có thể đoạt được nhân sâm.
" Ta muốn nâng cấp lên bậc năm tinh thần lực khống vật."
Việt Minh mở miệng truyền lệnh.
[ Chúc mừng túc chủ đã nâng tinh thần lực khống vật lên bậc năm, phạm vi hoạt động 50 mét, có thể điều khiển vật có trọng lượng từ 50 kilogam trở xuống.]
Âm thanh hệ thống vừa kết thúc, Việt Minh điều khiển tinh thần lực mà giỏ và kéo bay tới khu vực sườn đồi để tiến hành thu hoạch nhân sâm.
Chỉ ba phút sau cái giỏ và cái kéo quay lại vị trí của cậu ta, lần này trên giỏ còn có một củ nhân sâm rất to ước chừng chiều dài gần 20 cm.
" Mau giám định cho ta củ nhân sâm này bổ đến mức nào."
Việt Minh ném nhân sâm vừa thu được vào không gian hệ thống, mở miệng truyền lệnh.
[ Túc chủ, củ nhân sâm này niên đại 300 năm, ngài có thể thôn phệ nó để tăng cường sức mạnh hoặc tiếp tục nuôi dưỡng nó, đợi nó phát triển rồi mới thôn phệ.]
" Nuôi dưỡng một củ nhân sâm tốn quá nhiều tài nguyên, ta đâu có ngu ngốc, thôn phệ nó cho ta."
[ Túc chủ, quá trình thôn phệ nhân sâm cần thời gian 10 tiếng.]
Thời gian thôn phệ tốn nhiều thời gian hơn các bảo vật khác, theo suy đoán của Việt Minh lần này đột phá này sẽ tăng được không ít chỉ số.
Xử lý xong mọi chuyện, Việt Minh rời khỏi khu vực đồi cấm, quay trở lại trường học.
Theo giờ trên đồng hồ đeo tay của cậu, hiện tại đã là mười rưỡi, trời đang đổ dần về ban trưa, phản chiếu ánh nắng gay gắt cùng không khí oi bức.
Thời tiết nóng như vậy, ăn kem là sướng nhất, nghĩ tới món kem mát lạnh, mà cậu ta thèm chảy cả nước miếng, chỉ muốn có một que kem ở trước mặt mình ngay bây giờ.
Sau khi rời khỏi trường học, Việt Minh đi bộ tìm một quán kem để ăn.
Phải mất ba mươi phút đồng hồ đi bộ thì Việt Minh mới tìm thấy một cửa hàng bán kem, thông qua cửa kính của cửa hàng, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi theo nhóm vừa trò chuyện vừa ăn kem trông rất vui.
Bước vào trong quán kem Việt Minh gọi ra món kem đắt nhất với giá 50 nghìn đồng, ngồi riêng một bàn ăn.
Trên ti vi của quán lúc này chiếu thông tin, tình hình những vụ quái vật tấn công con người, thu hút được rất nhiều người xung quanh đến xem.
Ngoài những vụ quái vật bị người siêu phàm tấn công ra, còn không ít quái được con người thu vật làm sủng thú, giúp ích được rất nhiều cho họ trong việc làm ăn kinh doanh và giết những con quái vật hung ác.
Nếu ba năm trước shipper cưỡi trên con xe máy đắt đỏ đi giao hàng thì được gọi là rất ngầu, rất giàu có, đi giao hàng chỉ vì cái đam mê, thì nay cái khái niệm đó vứt ra sọt rác, cưỡi sủng thú bay trên trời mới được gọi là ngầu.
Muốn mua được một con sủng thú nghe lời mình bắt buộc phải thông qua các trang trại nuôi dưỡng, được nhà nước cấp phép mới có thể mua được.
Sủng thú thuộc phi cầm yêu thú có nhiều loại, mà loại rẻ nhất là bồ câu, một con bồ câu biến dị lúc trưởng thành có thể cao đến 2,5 mét, có sải cánh dài gần bốn mét, nặng gần 300 kilogam, có thể chở tối đa được hai người trưởng thành.
Giá cả để mua được con sủng thú rẻ nhất cũng là 1 tỷ đồng bao gồm cả giấy phép bảo hiểm khi mua, ngoài ra khi mua sủng thú người mua sẽ được một khóa học mười lăm ngày điều khiển những con sủng thú này, sau khoảng thời gian đó nếu không thể thành thạo được có thể học thêm, đương nhiên sẽ mất rất nhiều chi phí.
Nhìn thấy những người có điều kiện cưỡi sủng thú bay trên trời, không ít nam thanh nữ tú ngồi đây đều ao ước cũng muốn được thử một lần được bay trên trời như những người có tiền kia, nhưng ước mơ thì vẫn là ước mơ, dù trong thời đại nào cũng phải cần đến tiền, không có tiền thì ước mơ vẫn chỉ là ước mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Sau khi ăn kem xong, cũng đến lúc khai vị món chính, tiền còn nhiều tội gì phải về căn tin ăn mấy cái món ăn lặp đi lặp lại nhàm chán, nhân lúc không có ai quản lý, thì phải tìm quán món nào lạ một chút để ăn cho đỡ thèm.
Rời bước khỏi khu vực cửa hàng bán kem, Việt Minh tiếp tục di chuyển, thiết nghĩ trưa nay nên ăn thử phở bò hay bún riêu ốc chắc chắn sẽ dễ nuốt hơn cơm.
Đi được vài bước, phía trước mặt Việt Minh gặp lại người quen, hai người này chẳng phải là hai bà cháu của bé Khánh An đây sao, trời nắng nóng như vậy mà họ vẫn có thể ngồi bán xôi được, đúng là chăm chỉ.
" Cháu chào bà ạ."
Đến gần vỉa hè nơi hai bà cháu đang ngồi, Việt Minh khoanh tay lễ phép mỉm cười chào hỏi.
" Là cháu Việt Minh đấy à, trời nắng này cháu còn đi đâu vậy ?"
Bà của Khánh An mỉm cười khẽ hỏi.
" Hôm nay người nhà cháu lên Hà Nội chơi, cháu được ở nhà một mình buồn chán quá nên ra ngoài ăn kem để thay đổ không khí."
Việt Minh mở miệng đáp lại.
" Tại sao em dám nói dối chị, em mới học lớp một đâu phải là lớp ba, em đúng là một đứa trẻ hư."
Khánh An nhíu mày khẽ trách mắng.
" Con bé này, sao lại nói chuyện cọc cằn với thằng bé như vậy, bình thường bà dạy cháu ăn nói như vậy sao !"
Thấy bà của mình bênh vực cho Việt Minh, còn trách mắng lại mình, Khánh An chỉ còn thể biết im lặng mà nhịn nhục, đứa trẻ hư như cậu ta, sau này cô bé sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa.
Đối với chuyện làm lành với con gái, Việt Minh thông qua những bộ phim tình cảm trên ti vi học hỏi được ít kinh nghiệm, trong số rất nhiều cách thì cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là mời con gái người ta đi ăn ngon.
"Bà ơi, thời tiết về trưa cũng đã nóng lắm rồi, hay là chúng ta đi tìm chỗ nào ăn ngồi nói chuyện trước đi."
Việt Minh ngỏ lời mời nói trước.
" Vừa hay bà cũng chuẩn bị dọn dẹp đi về, nếu cháu muốn đi ăn hôm nay bà sẽ mời cháu."
Bà của Khánh An mỉm cười nói xong, liền đứng dậy thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi.
Việt Minh có ý muốn giúp đỡ, nhưng bị Khánh An từ chối, hiện giờ cô bé vẫn còn rất giận, nếu cậu ta có cố ý chọc tức thêm chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.
Bà của Khánh An bên cạnh chỉ biết cười khổ một tiếng, thấy cháu gái của mình đối xử không phải phép với Việt Minh khiến bà cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta, xem ra thời gian qua bà dạy dỗ cô bé vẫn còn chưa được nghiêm khắc, về sau phải chỉnh đốn cô bé nhiều hơn mới được.
Sau khi dọn đồ xong cả ba bà cháu di chuyển đến một con ngõ nhỏ, sâu trong khoảng một trăm mét là một quán ăn nhỏ, trước quán có đề một bảng hiệu ghi chữ " Hủ Tiếu Cô Bảy."
" Hai bà cháu hôm nay lại đến ăn hủ tiếu đấy à, mau vào trong đi cho mát."
Thấy hai bà cháu đến quán ăn, cô Bảy tươi cười chạy ra mời hai bà cháu vào trong, có thể được người phụ nữ này tiếp đón nồng nhiệt như vậy cũng chỉ có khả năng hai người họ là khách quen của quán.