Chuyến đi thám hiểm lần này không biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, vì thế Việt Minh phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng.
Trong balo nhỏ xinh mang mấy gói bimbim với một bịch sữa, cùng một ít tiền lẻ, vũ khí mang theo là con dao bầu nhưng cất trong không gian hệ thống cùng với một số vật dụng khác sẽ an toàn hơn, ngộ nhỡ gặp quái vật có thể dùng nó để tấn công bất ngờ.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, giờ đây có thể bắt đầu đi được rồi !"
Đóng cửa phòng của nhà mình lại, Việt Minh khóa cửa cẩn thận, sau đó vứt chìa khóa vào trong không gian hệ thống bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.
Vừa bước đi được vài bước thì phòng bên cạnh mở cửa, bên trong có một đám trẻ con lứa tuổi bằng với cậu ta chặn lại.
" Hôm nay mày đâu phải đi học, đi ra ngoài làm gì ?"
Một đứa trẻ con dáng người cao gầy cất tiếng hỏi trước.
Thằng nhóc này là Phong, là trẻ mồ côi được nhận nuôi trong trại trẻ mồ côi, năm nay nó đã bảy tuổi, bình thường ngoài học tập trong khu vực trại trẻ ra thì không được phép đi ra ngoài, mỗi lần nó nhìn thấy Việt Minh được đi học ở trường như bao bạn khác đều rất ghen tị với cậu ta.
" Hôm nay mấy đứa bạn cùng lớp với tôi đưa tôi đi thả diều, nên tôi phải đi ra ngoài gặp mặt tụi nó."
Việt Minh híp mắt cười thân thiện đáp lại.
" Chơi thả diều ?, có vẻ là rất vui, có thể dẫn tụi tao đi cùng được không ?"
Thằng Phòng này lại ra đây làm vật cản đường, làm mất thời gian quý báu của Việt Minh, nếu không cắt đuôi nó e rằng khó mà có thể lên đường được.
" Bạn cầm số tiền này dẫn các bạn khác đi mua thứ gì ăn trước đi, còn về vụ thả diều, sau này mình sẽ hỏi ý kiến các cô các chú trong doanh trại có thể đưa các bạn đi dã ngoại khám phá thế giới bên ngoài."
Việt Minh móc tờ 100k ở trong túi quần ra đưa cho thằng Phong, mở miệng tươi cười nói.
Nghe được lời này của Việt Minh những đứa trẻ khác, thầm mừng trong lòng, nếu có thể ra ngoài chơi như bao đứa trẻ khác thì đây là một chuyện rất tốt đối với chúng.
Thấy khuôn mặt của những đứa bạn mình đang rất vui xì xào bàn tán với lời nói vừa nãy của Việt Minh, thằng Phong đứng ở trước ra lệnh cho tất cả bọn chúng phải im lặng, ở đây nó là đại ca, nếu đứa nào không nghe lời sẽ bị ăn đòn.
Đám trẻ này nghe thấy hiệu lệnh từ phía thằng Phong, bỗng dưng im lặng trở lại không nói bất kỳ lời nào, mọi chuyện tiếp theo thì cứ để nó tự giải quyết.
" Những lời mày nói có phải là sự thật không ?, mày biết nói dối với tao thì có hậu quả đáng sợ như thế nào rồi đấy !"
Thằng Phong lạnh lùng cất tiếng nhắc nhở.
" Chỉ cần làm đứa trẻ ngoan, muốn gì người lớn mà chẳng chiều, tôi là đứa trẻ ngoan, tôi nói được thì sẽ làm được."
Việt Minh khuôn mặt tràn đầy tự tin mạnh miệng nói.
Ở trong trại trẻ mồ côi này, ai mà chẳng biết Việt Minh có mối quan hệ thân thiết với những người trong doanh trại, trước giờ nó cũng chưa bao giờ nói dối, nên đám trẻ này có thể tin tưởng cậu ta một lần, mà không làm khó cậu ta nữa.
Cả đám lùi bước sang một bên để cho cậu ta rời đi, trước khi rời đi Việt Minh có nhắc nhở tuyệt đối không được kể bất kỳ chuyện này cho ai, nếu để người lớn biết được thì mọi hậu quả bọn chúng phải tự chịu.
Đám thằng Phong đương nhiên sẽ không hé răng nửa lời, nếu đã tin tưởng Việt Minh thì phải nghe theo sự sắp xếp của cậu ta đến cùng.
Cất bước xuống đại sảnh tầng một, xung quanh có rất nhiều đứa trẻ con đang vui đùa với nhau, có đứa ngồi ghế đá nói chuyện, có một số đứa chơi mấy môn thể thao đơn giản như đá cầu, đánh cầu lông, tất cả tạo nên một bức tranh ngày thường nhộn nhịp, ngập tràn không khí vui tươi.
Bên ngoài đại sảnh là một khoảng đất rất rộng, có sân bóng, có hồ bơi và còn nhiều loại hình sân chơi thể thao khác, một cô nhi viện với cơ sở vật chất không thua kém bất kỳ trường học danh giá nào ở thế giới ngoài kia, khiến cho những đứa trẻ này không có cảm giác bị lạc lõng tủi thân mà tự tin vào cuộc sống hơn, chỉ có duy nhất một điểm bị hạn chế là chúng không thể gia ngoài, trừ khi có người đến nhận chúng về làm con nuôi.
Phía cổng chính có rất nhiều người canh gác, Việt Minh muốn ra ngoài một cách công khai là không có khả năng, chỉ có thể đi chui mà không để ai phát hiện ra.
Di chuyển tới khu vực sau các tòa nhà, nơi đây không có bất kỳ bóng người, tiện lợi để cho Việt Minh dễ dàng hành động.
" Có cách nào giúp ta đi xuyên tường được không ?"
Việt Minh mở miệng nói.
[ Túc chủ có thể kích hoạt siêu năng lực dịch chuyển tức thời, để kích hoạt siêu năng lực này tiêu hao 70 điểm thọ nguyên.]
" Ta đồng ý, mau mở siêu năng lực này cho ta !"
Việt Minh gật đầu truyền lệnh.
[ Chúc mừng túc chủ kích hoạt thành công năng lực dịch chuyển tức thời, cứ một điểm thọ nguyên tương ứng với một mét phạm vi dịch chuyển.]
'' Ta chỉ cần phạm vi ba mươi mét là đủ rồi, mau kích hoạt nó cho ta."
Việt Minh truyền lệnh nói tiếp.
[ Chúc mừng túc chủ đã kích hoạt được phạm vi dịch chuyển, trong bán kính ba mươi mét, ngài muốn dịch chuyển bất cứ đâu cũng được.]
Có được siêu năng lực này, chỉ trong một cái chớp mắt, Việt Minh đã có thể xuyên qua bức tường bao quanh khu vực cô nhi viện mà không bị ai phát hiện.
Sau bức tường Việt Minh chui ra từ bụi cây là một đoạn đường làng rất rộng, xung quanh tấp nập người đi lại.
Quãng đường đi đến trường còn tận hai cây số, với cơ thể nhỏ bé như cậu ta, đi bộ sẽ rất tốn thời gian, vì thế cậu lựa chọn bắt xe ôm để đi cho nhanh.
Sau khi gặp bác tài xế lái xe, Việt Minh ngỏ lời muốn được đi đến trường của mình và đã được bác tại chấp nhận mà đèo cậu ta đi.
Trên đường đi đến trường, cậu ta có nhờ bác tài dừng lại ở quán bán đồ dân dụng, với lý do đi mua một chiếc xẻng nhỏ để hẹn với đám bạn trước cổng trường tham gia trò chơi trồng cây xanh.
Bác tài biết được chuyện tốt sắp làm, đương nhiên không từ chối, mà vòng xe lại chở cậu ta đi mua đồ.
Việt Minh mua đồ rất nhanh, chỉ mất năm phút có thể mua một chiếc xẻng mini siêu cute rất vừa tay với cậu ta.
Sau khi mua đồ xong, Việt Minh lại chạy ra vị trí xe của bác tài cùng bác tiếp tục lên đường.
Mất thêm mười phút là bác tài đã chở Việt Minh đến cổng trường, sau khi trả tiền đầy đủ cho bác tài thì cậu ta mới bắt đầu di chuyển đến khu vực gần trường học.
Những ngày cuối tuần, trường học đóng cửa, Việt Minh không thể nào đi vào cửa chính được, bắt buộc phải đi cửa sau để vào trong trường.
Sử dụng năng lực dịch chuyển lần nữa, cuối cùng Việt Minh đã xuất hiện tại khu vui chơi của sân trường, khắp nơi xung quang trường đều yên tĩnh không một tiếng động, cảm giác một mình đứng ở trường làm cho cậu ta cảm thấy thích thú, như thể cả cái trường này mình là của riêng mình vậy.
Để không mất thêm thời gian, Việt Minh dịch chuyển thẳng đến khu vực đồi cấm bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Lần trước vào cùng đám bạn gây động tĩnh lớn khiến cho những con quái vật ngủ say tỉnh dậy tấn công xém chút mất luôn cái mạng, lần này cậu ta sẽ rút kinh nghiệm hơn mà đi nhẹ nói khẽ để không làm kinh động mấy con quái vật này.
Chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, Việt Minh đã xuất hiện trên đỉnh của ngọn đồi, phía bên dưới là vực sâu thẳm, chỉ liếc nhìn xuống thôi cũng cảm thấy rùng mình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ được một vé đi gặp ông bà tổ tiên mà không có ngày về.
Điều khiển đàn ong của mình bay tới khu vực sườn núi tìm kiếm vị trí chính xác của củ nhân sâm, đợi khi xác định được vị trí chính xác thì mới tiến hành động.
Sau khi xác định được vị trí, Việt Minh lấy ra một cái kéo nhỏ và cái giỏ dùng để dựng trái cây từ trong không gian hệ thống ra thể giới bên ngoài.
Ngồi trên đỉnh đồi, cậu ta sử dụng tinh thần lực đem hai vật này xuống gần khu vực sườn đồi di chuyển đến vị trí của nhân sâm, chỉ tiếc là phạm vi của tinh thần lực có giới hạn không có cách nào tiếp cận được đến vị trí của củ nhân sâm này được.
Nếu muốn lấy nhân sâm phải tăng phạm vi hoạt động của tinh thần lực khống vật đến bậc năm, tương ứng với 160 điểm thọ nguyên, mà hiện giờ điểm thọ nguyên của cậu ta chỉ còn 100 điểm, hoàn không có khả năng để nâng cấp lên cấp bậc này.
"Xem ra vẫn phải đi săn giết động vật kiếm thêm ít điểm thì mới quay lại sau."
Việt Minh thở dài một tiếng thầm nghĩ trong lòng, sau đó quay lưng cất bước rời đi khỏi đỉnh đồi.
Đi dạo xung quanh khu vực đồi xem có nhìn thấy động vật nào đi ngang qua đây không, vừa bước được vài bước chân phía trước khoảng chừng hơn mười mét có một con rắn hổ mang dài khoảng chừng hơn bốn mét đang đi ngang qua trước mặt cậu ta.
Bình thường nhìn thấy loại rắn này người ta phải bỏ chạy cách xa cả trăm mét, nhưng đối với Việt Minh lại là chuyện khác, nếu điểm đã dâng tận miệng không lý gì cậu ta lại bỏ qua dễ dàng.
Nhặt hòn sỏi lên trên tay, Việt Minh ném mạnh về phía con rắn này khiến cho nó phẫn nộ lao tới tấn cộng cậu ta.
Cái miệng mở to với hai chiếc nanh độc, chỉ cần một nhát cắn trúng người thôi là chỉ con nước chết.
Không để con rắn này có cơ hội lại gần, Việt Minh lấy ra con dao bầu ở trong không gian hệ thống vung tới phía nó tấn công, lưới dao sắc bén bay với tốc độ rất nhanh lướt xẹt qua cắt đứt đầu của nó khiến nó chết ngày lập tức.
[ Chúc mừng túc chủ đã thành công giết chết được rắn hổ mang thường, nhận được 20 điểm thọ nguyên.]
Số điểm thọ nguyên hiện giờ là 120 điểm, nếu cứ tiếp tục giết quái số điểm này có thể tăng nhanh hơn nữa, chỉ cần có nhiều điểm thì có được nhiều sức mạnh đặc biệt từ hệ thống.
Sử dụng tinh lực dò xét khu vực xung quanh đây, vô tình Việt Minh phát hiện một cái ổ rắn nằm sâu dưới mặt đất nằm ở phía đông ngọn đồi, cách vị trí cậu ta đứng khoảng chừng 30 chục mét.
Nhận được tin mừng Việt Minh vội chạy đến khu vực cái hang rắn, chỉ mất vài phút là cậu ta đã tiếp cận đến gần hang của bọn chúng.
Phía dưới mặt đất cách vị trí của cậu ta đứng khoảng hơn một mét có ba cái lỗ nhỏ tương ứng với ba cửa ra của hàng rắn, chỉ cần tìm được cách gọi đám rắn này ra thì sẽ có nhất nhiều điểm sẽ tới tay.