Chương 20: Kế hoạch thám hiểm

Suốt một tháng nay thật là nhàm chán, Việt Minh vẫn không có cách nào có thể tiến lại gần khu vực đồi cấm để tìm kiếm nhân sâm, ngoài việc thỉnh thoảng lén giết vài động vật gia súc gia cầm trên đường ra thì không thể làm được gì hơn.

Tích góp cả tháng được gần 400 điểm thọ nguyên, Việt Minh nâng được rất nhiều chỉ số cho bản thân.

Tiêu hao 80 điểm để nâng thêm tinh thần lực khống vật lên bậc bốn, điều khiển đồ vật có trọng lượng từ 40 kilogam trở xuống, trong phạm vi bán kính 40 mét.

Dùng 20 điểm để giúp cho ong bắp cày chúa tiến hóa đến nhập giai bậc một, mặc dù không có thay đổi về ngoại hình, nhưng năng suất sinh sản gấp 1,5 so với bình thường, trong một tháng đã cho cậu ta một đội quân ong bắp cày trưởng thành lên tới 250 con, số ấu trùng chưa phát triển còn hơn 100 ấu trùng.

Ban ngày cậu ta để 150 con ở bên ngoài kiếm ăn, kiêm luôn nhiệm vụ đi tìm kiểm bảo vật quý hiếm nếu có.

Một trăm điểm dùng vào việc rút ngắn quá trình ấp trứng rắn hổ mang, cứ mỗi 10 điểm thọ nguyên rút ngắn thời gian ấp xuống còn một tháng, với một trăm điểm tương ứng với 10 tháng, đợi khi nào có nhiều điểm hơn sẽ đầu tư vào quả trứng này tiếp.

Ngày hôm nay là thứ sáu ngày 6 tháng 10 năm 2026 vừa tròn một tháng nhập học của Việt Minh, chỉ cần học hết buổi hôm nay là có thể được nghỉ rồi, hiện giờ cậu ta cũng như bao bạn cùng lớp khác đang đợi cô giáo chủ nhiệm vào lớp.

" Cuối tuần này, mày có dự định đi chơi đâu không vậy ?"

Vinh mập ngồi phía sau vỗ vai khẽ hỏi.

" Có chứ cuối tuần mình được mẹ cho đi lên Hà Nội đi chơi Công Viên Nước."

Việt Minh híp mắt mỉm cười đáp lại.

" Sướng vậy sao, chả bù cho tao ở nhà mẹ bắt học."

Vinh mập thái độ ghen tị với Việt Minh khuôn mặt trở nên buồn chán.

Thật ra những gì Việt Minh vừa nói chẳng qua là cách từ chối khéo với đám bạn của mình, mẹ cậu cũng rất bận lấy đâu ra thời gian đi chơi cùng cậu, với cậu mà nói ở nhà ăn bim bim nằm xem phim mới là chân ái.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, từ ngoài cửa cô Trang chủ nhiệm lớp bước vào, phía bên dưới cái Minh Phương đứng lên trước hô lớn chào cô, phía sau các bạn học đứng dậy đồng thanh cùng nhau chào.

Được cô giáo cho phép cả lớp ngồi xuống bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi sáng.

Ba mươi phút thời gian trôi qua, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi lại vang lên, đáng ra những học sinh được tự do thoải mái hoạt động trò chuyện trong lớp, nhưng nay cô giáo chưa ra khỏi lớp, chúng chỉ đành ngồi yên một chỗ mà chờ đợi.

" Tiết đầu hôm nay sẽ không ra chơi, trong thời gian nghỉ giải lao cô muốn cùng các em bàn bạc ý kiến xem sẽ đi chơi ở đâu vào ngày 20 tháng 10 sắp tới."

Cô Trang mở miệng nói.

Nghe được câu nói này của cô giáo, cả lớp trở nên hào hứng hơn bao giờ hết, với những đứa trẻ như chúng được đi chơi thì ai mà chẳng thích.

Trong lúc các bạn học đang xì xào bàn tán thì Việt Minh vươn cánh tay cao lên trời, báo hiệu cho cô biết bản thân có ý kiến.

" Bạn Việt Minh có gì muốn hỏi à ?"

Cô Trang mỉm cười khẽ hỏi.

" Thưa cô ngày 20 tháng 10 là ngày gì đặc biệt mà chúng em lại được đi chơi ạ ?"

Việt Minh mở miệng rõng rạc hỏi lại.

" Ngày 20 tháng 10 là ngày phụ nữ Việt Nam vừa hay lại là ngày thành lập trường, để kỷ niệm ngày đặc biệt này, ban giám hiệu nhà trường cho phép các lớp được tổ chức đi chơi với nhau kéo dài ba ngày."

Cô Trang lên tiếng giải thích.

" Lệ phí của chuyến đi này là bao nhiêu ạ, xin cô nói rõ cho tụi học sinh nghèo như chúng em biết, để còn về xin tiền bố mẹ."

Việt Minh mở miệng nói to.

Lời cậu ta vừa nói, không ít học sinh không vui chút nào, nếu chi phí của một chuyến đi đắt quá, e rằng bọn họ sẽ bị bố mẹ bắt phải ở nhà không được đi chơi cũng các bạn khác.

" Nếu là đi xa bằng ô tô, chi phí khoảng 200 nghìn đồng đổ lại, về chuyện ăn uống nhà trường sẽ lo từ đầu đến cuối cho các em."

Nghe những lời cô giáo nói, mấy bạn nghèo trong lớp mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có 200 nghìn thôi mà, sao bố mẹ bọn họ lại không thể để cho họ đi chơi cùng các bạn trong lớp cho được.

" Thưa cô, em có ý kiến."

Vinh mập ở bàn dưới vươn tay lên cao muốn phát biểu.

" Em nói đi, có đề xuất gì cho cả lớp ?"

Cô Trang mỉm cười khẽ hỏi.

" Thưa cô, tụi em muốn được lên Hà Nội đi chơi Công Viên Nước ạ."

Vinh Mập đứng dậy mở miệng nói to.

Lời thằng nhóc này nói, được các bạn học rất hưởng ứng, Công Viên Nước là địa điểm lý tưởng cho bọn trẻ như chúng vui chơi, chắc chắn ngày hôm đó sẽ có rất nhiều trò vui để chơi cho mà xem.

Thấy những đứa trẻ này thích đi chơi Công Viên Nước như vậy, cô Trang cũng ngầm đồng ý với bọn chúng, đợi chúng ký tên lên danh sách đi chơi, cô sẽ mang lên khu vực ban giám hiệu phê duyệt.

" Nếu cả lớp đã quyết định đi chơi ở Công Viên Nước, vậy thì cô sẽ phát phiếu đăng kí đi chơi, sau khi cô chốt được số lượng học sinh tham gia, thì sẽ sắp xếp xe phù hợp để cho các em được đi chơi."

Cô Trang nói hết câu, liền phát một tờ giấy danh sách đưa cho bạn ngồi bàn đầu, sau khi bạn bàn đầu ký xong liền chuyền cho các bạn bàn dưới ký, nhưng khi đến bàn của Việt Minh chỉ có cái Minh Phương là ký giấy, còn cậu ta thì không ký gì hết, mà chuyển thẳng cho những bàn ở bên dưới.

Sau khi các bạn ký hết thì chuyển cho lớp trưởng để mang lên bục giảng gửi cho cô giáo.

Cô Trang xem kỹ lại danh sách các bạn tham gia, hầu hết mọi người đều đi đủ chỉ có mình Việt Minh là không có đăng ký đi chơi.

" Bạn Việt Minh em không định đi chơi với lớp thật sao ?"

Cô Trang mở miệng hỏi lại cậu ta một lần nữa.

" Thưa cô, ngày hôm đó nếu được nghỉ, em sẽ đi chơi riêng với gia đình của mình, nên sẽ không thể tham gia được ạ."

Việt Minh thản nhiên trả lời lại.

" Em suy nghĩ kỹ chưa ?, theo cô thấy đi chơi với các bạn sẽ vui hơn nhiều đấy !"

Cô Trang nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

" Em suy nghĩ kỹ rồi cô ạ, chuyến đi chơi này em sẽ không tham gia với các bạn, vẫn nên để một dịp khác thì tốt hơn."

Việt Minh ý định không thay đổi mở miệng đáp lại.

Cô Trang nghe những lời của cậu ta vừa nói, cũng không có bắt ép thêm mà chốt lại danh sách số học sinh tham gia.

Buổi chiều tan học, Việt Minh đi bộ ra cổng trường cùng hai đứa bạn thân Vinh mập và Cường khỉ, thấy cậu ta không đi chơi chung, hai thằng nhóc này cảm thấy không vui chút nào.

" Mày về suy nghĩ lại đi, đi chơi cùng lớp sẽ vui hơn nhiều đấy !"

Cường khỉ đi bên cạnh khẽ khuyên.

" Cuối tuần này tôi đã được đi chơi Công Viên Nước rồi, nếu còn đi thêm lần thứ hai sẽ rất nhàm chán."

Việt Minh vui vẻ đáp lại.

" Là tại tao, biết mày cuối tuần này được đi chơi công viên nước mà còn nảy ra cái ý định đi chơi nơi đó lần nữa."

Vinh mập cảm thấy có chút áy náy mở miệng nói.

" Cho dù không có tôi, các bạn cũng phải đi chơi thật vui đấy, nếu có thể mua được đồ chơi gì thú vị nhớ mang về cho tôi chơi cùng đấy nhé."

Việt Minh mỉm cười nói.

" Yên tâm đi, nếu có thể mua được đồ chơi, sẽ không thiếu phần của mày đâu."

Cường khỉ vỗ vai cậu ta gật đầu đồng ý.

Sau khi Cường khỉ và Vinh mập được mẹ mình đón ở ngoài cổng, không lâu sau đó mẹ Ngọc Lan của cậu cũng đến đón.

Buổi tối hôm nay, như thường lệ mẹ cậu ta đã nấu rất nhiều món ăn ngon cho cậu ta, trong bữa ăn cậu ta có đề cập đến việc đến việc cả lớp đi chơi vào ngày 20 tháng 10 sắp tới, nhưng cậu ta lại không có tham gia cùng các bạn.

Ngọc Lan có hỏi lý do vì sao mà cậu không tham gia, thì cậu ta trả lời lại là vì mình không thích đi đến những nơi đông người, chỉ muốn ở nhà đọc truyện xem phim.

Ngọc Lan biết cậu ta thường ngày không được đi chơi đâu ngoài trường học, chỉ có thể làm bạn với cái ti vi và mấy quyển truyện cổ tích, thành ra để cậu ta sinh ra thói quen thích nằm ì ở nhà chơi một mình, không thích tiếp xúc đi chơi xa với các bạn khác.

Nếu cậu ta đã không thích đi chơi với bạn bè của mình, thì cô ấy sẽ gọi cho chú Trung Dũng của cậu ấy, bàn bạc một kế hoạch đi chơi riêng, tuyệt đối không để cho cậu ta ba ngày nghỉ chơi một mình được.

Vì cuối tuần cậu ta được nghỉ, nên mẹ Ngọc Lan của cậu có ý định dắt cậu và bé Kiều Ánh lên Hà Nội đi các trung tâm thương mại lớn để vui chơi, nhưng cậu ta lại từ chối với cái lý do đi học cả tuần mệt mỏi chỉ muốn nằm nghỉ ở nhà cho khỏe.

Nếu cậu ta cảm thấy mệt khi phải đi xa, Ngọc Lan không còn cách nào khác mà chiều theo ý của cậu ta, để cậu ta ở nhà một mình mà đi chơi với bé Kiều Ánh trước.

Sáng ngày hôm sau, Ngọc Lan thức dậy rất sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai đứa trẻ, đợi khi chúng ăn sáng xong mới chuẩn bị đồ lên đường đi chơi.

Tám rưỡi sáng, Tuyết Ly đến gõ cửa phòng của nhà Việt Minh, được Ngọc Lan mở cửa, cô liền bước vào bên trong phòng với bộ đồ thời trang tràn đầy năng lượng của tuổi trẻ khác xa với quân phục ngày thường.

Nhìn vào cách ăn mặc của cô Tuyết Ly, Việt Minh cũng tự đoán ra được chuyến đi chơi của mẹ mình và em gái không thiếu phần của cô ấy.

Trong khi Ngọc Lan dọn dẹp bát đĩa cho thật sạch thì Tuyết Ly ngồi ở giường chơi với hai đứa trẻ.

Bé Kiều Ánh đang thích thú chơi búp bê, còn Việt Minh nằm một góc ở trên giường ngồi đọc truyện tranh.

" Cháu đang đọc truyện gì mà vui vậy, cho cô xem được không ?"

Tuyết Ly đến ngồi gần cậu ta, khoác vai cậu mỉm cười hỏi.

" Thưa cô, cháu đang đọc truyện cổ tích, Cây Tre Trăm Đốt ạ."

Việt Minh mỉm cười lễ phép đáp lại.

Khi cậu ta vừa dứt lời thì Tuyết Ly lấy từ đằng sau lưng một cuốn truyện tranh mới tinh đem ra trước mặt cậu ta.

" Là truyện tranh Thánh Gióng."

Việt Minh không giấu nổi niềm hạnh phúc cầm lấy cuốn truyện tranh mà cô Ly tặng cho, cách cậu ta nâng niu cầm nó không khác gì cầm trên tay một báu vật vô giá.

Kiều Ánh thấy cậu ta có truyện mới vội đến tranh dành với cậu ta, hai anh em này cứ tranh dành qua lại một cuốn truyện làm cho Tuyết Ly bên cạnh phì cười về mức độ đáng yêu của chúng, nếu còn không ngăn chúng lại thì chúng sẽ đánh nhau đến mực khóc nhè cho mà coi.

Để không để hai đứa trẻ này tranh dành nhau đến mức khóc nhè, Tuyết Ly chỉ tạm thời thu lại cuốn truyện tranh này lại, ngồi ở bên cạnh bọn chúng đọc truyện cho bọn chúng nghe.

Phía Ngọc Lan đã diện xong bộ đồ trẻ trung phù hợp với lứa tuổi của mình, đã dắt Kiều Ánh đi giúp con bé đi thay bộ đồ mới.

Mười phút sau, cô ấy đem bé Ngọc Ánh quay trở lại, hiện giờ con bé này được mặc bộ váy màu hồng y như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích, hết sức đáng yêu.

Trước khi cùng Tuyết Ly bước ra khỏi phòng, Ngọc Lan đưa cho Việt Minh một tờ tiền mệnh giá 200 nghìn đồng, dặn cậu ta ở nhà phải ngoan, nếu đó có thể đến căng tin mua đồ ăn, đợi khi cô ấy về rồi sẽ mua nhiều đồ ngon cho cậu ta ăn.

Sau khi chào tạm biệt Việt Minh cả ba người bọn họ bước ra cửa chính của phòng mà chuẩn bị rời đi, nhìn thấy cậu ta đang nằm trên giường chăm chú đọc truyện bọn họ lại càng yên tâm hơn, để cho cậu ta ở nhà một mình.

Cánh cửa phòng khép lại cũng chính là lúc cuốn truyện cổ tích mà Việt Minh khép lại, hiện giờ đã không còn ai có thể làm phiền được cậu ta, cũng đã đến lúc phải làm việc riêng của mình rồi.

Trong khi sửa soạn đồ chuẩn bị lên đường, cậu ta lén cho mấy con ong bắp của mình lén theo dõi động tĩnh di chuyển của ba người họ, chỉ khi nào bọn họ lái xe ô tô rời khỏi đây thì cậu ta mới có thể yên tâm thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.