Đợi cả nãy giờ thằng Trọng chỉ đợi câu này của thằng Cường khỉ, ở cái trường học này ai mà chẳng biết thằng này nổi tiếng trèo cây như khỉ, mấy vụ trèo cây đối với nó là chuyện quá đơn giản.
Ngay sau đó thằng Trọng cùng hai thằng bạn cùng lớp của mình chạy ra cửa lớp dẫn đường trước, phía sau có đám Cường khỉ đuổi theo, chỉ mất gân mười phút là cả đám trẻ đã đến gần khu vực cây xoài mà thằng Trọng đang nhắc tới.
Cây xoài này rất cao, thân cây cao đến hơn chục mét, xung quanh thân cây mọc ra tán lá sum suê cùng rất nhiều trái xoài xanh, quả nào quả đấy đều rất bự khiến cho những đứa trẻ ở dưới nhìn lên mà phát thèm đến chảy nước miếng.
Nhìn thấy đám Cường khỉ đang tụ tập ở gần gốc cây, mấy đàn anh lớp trên, đang đá cầu ở gần đó phải bỏ chơi mà tiến gần phía khu vực bọn họ mà góp vui.
" Tụi mày định bày ra trò gì vậy ?"
Một đàn anh dáng người to béo cất tiếng hỏi trước.
" Anh Hoàng cũng đến đây hái xoài với tụi em sao ?"
Thằng Cường khỉ lại gần thằng mập tươi cười thân thiện khẽ hỏi.
Theo như những gì Vinh mập kể cho Việt Minh nghe thì cái thằng Hoàng mập kia là một trong bốn đại ca ở trong cái trường này thuộc lớp 5C, luận về địa vị hay tiền bạc đều vượt xa so với thằng Trọng, thằng nhóc con này cũng chỉ là đàn em của nó thôi.
" Chúng mày còn không chào đàn anh một tiếng."
Nghe thấy thằng Trọng này gọi cả đám ba người Việt Minh cất bước đến gần thằng béo này cúi người người lễ phép chào hỏi.
Đám trẻ ranh lớp một, Hoàng mập không để vào trong mắt, hiện giờ nó chỉ muốn biết cái thằng Trọng này đình bày ra trò gì với cây xoài này thôi.
" Anh Hoàng, chắc anh biết cái thằng Cường khỉ này đúng không, nó nổi tiếng là cao thủ leo trèo trong cái trường này đấy !"
Thằng Trọng lại gần vỗ vai Cường khỉ lên tiếng giới thiệu.
" Đừng nói với tao mày định để cho một thằng ranh con lớp một trèo lên cái cây đó, mày cũng biết cái cây này mọc ở khu vực phòng ban giám hiệu nhà trường, nếu để các thầy cô biết được là sẽ gặp phiền phức lớn đấy !"
Hoàng mập lên tiếng nhắc nhở.
" Anh lo xa quá rồi đấy, hiện giờ các thầy cô còn đang đóng cửa bật điều hòa ngồi trong phòng hóng mát, lấy đâu ra thời gian để ý đến chúng ta làm gì."
Thằng Trọng bật cười khẽ chấn an.
Nhìn thấy cây xoài xanh trước mặt, đám Hoàng mập có chút động tâm, phải nói xoài ở trường lúc nào cũng có cảm giác ăn ngon hơn xoài mua ở chợ, nếu hôm nay được ăn một miếng thì còn gì bằng.
" Tao có canh chừng các thầy cô cho mày, nhưng mày phải chi cho tao một nửa số quả mà bọn mày hái được."
Cái giá này của Hoàng mập khiến cho thằng Trọng không mấy là vui vẻ, nhưng ở đây nó là đại ca trường có rất nhiều đàn em đầu gấu, một thằng lớp ba thấp cổ bé họng như Thằng trọng thì lấy gì mà mặc cả với nó.
Đợi sau khi nhóm Hoàng mập rời đi canh gác thì nhóm của thằng Trọng cũng bắt đầu tiến hành chiến dịch trộm xoài.
" Giao hết cho mày đấy, làm tốt thì anh cho mày mượn điện thoại di động ba ngày."
Thằng Trọng vỗ vai Cường khỉ tươi cười nói.
Cường khỉ vui vẻ gật đầu đáp lại sau đó cất bước tới cây xoài bắt đầu thể hiện tài năng leo trèo của mình.
Đang chuẩn bị trèo cây thì bị Việt Minh lao nhanh về phía trước ngăn cản lại, làm cho không chỉ riêng Cường khỉ mà đám thằng Cường cảm thấy khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
" Mày làm gì vậy ?, tại sao lại cản tao ? "
Cường khỉ nhăn mặt trách mắng.
" Cậu là đại ca thì phải ra dáng làm đại ca một chút chứ, những chuyện nhỏ nhặt này cứ để đàn em như tôi đi làm là được rồi."
Việt Minh híp mắt mỉm cười đáp lại.
Nghe thấy Việt Minh nói vậy, Cường khỉ cảm thấy lời của cậu ta cũng không phải không hợp lý, nếu cậu ta đã tự tin về khả năng của mình thì nó sẽ để cho cậu ta được một lần thể hiện tài năng của mình.
Được sự cho phép của Cường khỉ, Việt Minh tháo giày bắt đầu trèo lên cây xoài, tốc độ trèo của cậu ta rất nhanh, như một con khỉ thực thụ khiến cho đám Cường khỉ phải trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc.
Đối với Cường khỉ, trong lòng lại rất vui, quả nhiên thu nhận đàn em như Việt Minh là lựa chọn sáng suốt.
Thành công trèo lên được cây xoài, Việt Minh không vội hái xoài mà bước gần đến khu vực tổ ong ở gần đó, tổ ong này rất nhỏ chỉ to gần bằng nắm tay người lớn một chút, bên ngoài có vài con ong vo ve cánh bay quanh khu vực tổ của nó.
Sở dĩ Việt Minh muốn trèo lên cây hái xoài cũng chính là vì cái tổ ong mới xây này, trước đó cậu ta đã dùng tinh thần lực phát hiện ra nó, làm cậu ta nảy ra ý tưởng nếu có thể thuần hóa được lũ ong thì sẽ là một vũ khí rất lợi hại giúp cho cậu có thể đánh bại kẻ xấu.
Sử dụng không gian hệ thống, Việt Minh đem cả tổ ong này vào trong trước, cùng lúc này hệ thống lại vang lên âm thanh bên tai của cậu ta.
[ Túc chủ, tổ ong này là thuộc giống loài ong bắp cày có nọc độc mạnh, vì tổ này vừa mới xây, còn rất bé nên số lượng chỉ có 57 con trong đó có cả ong chúa.]
" Ta muốn thuần hóa chúng thì cần bao nhiêu điểm ? "
Việt Minh lại hỏi tiếp.
[ Túc chủ chỉ cần tiêu hao ba mươi điểm thuần hóa ong chúa thì những con ong còn lại sẽ nghe theo lời ngài.]
Chỉ mất có ba mươi điểm lại có thể thuần hóa ong chúa, là có thể sai khiến những con ong còn lại, cái giá này cũng quá rẻ với Việt Minh, đợi khi nuôi cái tổ ong này lên đến ngàn con thì không khác sở hữu một đội quân hùng mạnh dành riêng cho mình.
" Mau thuần hóa ong chúa cho ta."
Việt Minh gật đầu truyền lệnh.
[ Chúc mừng túc chủ thành công thuần hóa ong bắp cày chúa, từ nay ong chúa và các con ong khác sẽ nghe theo mệnh của ngài.]
[ Túc chủ sau khi thuần hóa ong chúa nhận được khả năng miễn dịch với nọc độc của giống loài ong này.]
Lại còn khả năng miễn dịch nọc độc của loại ong này, từ nay về sau Việt Minh cũng không phải sợ bị những con ong giống chúng đốt, thu hoạch ngày hôm nay đúng là ngoài mong đợi, giờ chuyện còn lại là hái xoài sau đó xuống mặt đất đi về.
" Mày định ngủ trên đó đấy à ? "
Cường khỉ ở phía dưới đợi lâu quá, cau mày hô lớn.
" Xong ngay đây."
Việt Minh ở trên cây cao truyền lời xuống chấn an tinh thần đám trẻ ở phía bên dưới.
Chỉ vài phút sau cậu ta từ trên cây trèo xuống đất, trên eo còn thắt một cái túi nilong đựng năm quả xoài xanh.
Nhìn thấy xoài xanh những đứa trẻ ở quanh đây trong lòng rất vui, chạy đến hết mực ca ngợi tài năng của Việt Minh, ngay hôm nay ngươi lập công lớn nhất chính là cậu ta.
" Ba quả tụi em hiếu kính các anh, hai quả còn lại thì để cho các anh lớp trên."
Việt Minh đưa túi xoài cho thằng Trọng tươi cười nói.
Thằng nhỏ này thật biết khéo nịnh làm thằng Trọng cảm thấy rất vui, nó còn có lời hứa đặc biệt dành cho cậu ta, từ nay nếu trong trường có thằng nào dám bắt nạt cậu thì cứ nói với nó một tiếng, nó sẽ ra mặt bảo kê cho cậu.
Về phần thưởng dành cho Cường khỉ, thằng Trọng có hứa đợi buổi chiều sau khi tan học sẽ đưa điện thoại cho nó sau.
Tiếng chuông lớp học đúng lúc này lại vang lên báo hiệu tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, tất cả học sinh đang chơi ngoài sân nhanh chóng quay lại lớp học của mình.
Đám Việt Minh cũng nhanh chân theo sau đó mà quay lại lớp học, nếu mà vào muộn sẽ bị giáo viên phạt đứng góc lớp, không những vậy còn bị gọi về cho gia đình, lúc đó thì không thể tưởng tượng chuyện gì xấu sẽ xảy ra.
Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, mẹ Ngọc Lan đến đó cậu ta về nhà ăn trưa, sau cái vụ đi chơi ở trên đồi vắng, cô ấy cảm thấy không an tâm để cậu ở lại với đám bạn của mình, mặc dù đi đi lại lại có đôi chút mất công nhưng ít nhất có thể đảm bảo an toàn tốt nhất cho cậu ta.
Về đến nhà Việt Minh chạy đến lại chơi đồ chơi với em gái mình, hai anh em họ chơi với nhau rất hòa hợp không có cãi nhau làm Ngọc Lan rất yên tâm mà đi chuẩn bị cơm trưa.
Ăn cơm trưa ở nhà vẫn là thoải mái nhất lại có thể ngồi trong phòng điều hòa có thể xem phim khi ăn, sướng gấp vạn lần so với việc ăn cơm ở khu vực căn tin ở trường, vừa ăn Việt Minh lại suy nghĩ đến chuyện đám bạn mình phải ăn khổ ở trường trong lòng cảm thấy rất vui, nếu bọn nó mà biết cuộc sống thoải mái ở nhà của cậu chắc chắn sẽ rất ghen tị cho mà xem.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Việt Minh tập trung tinh thần sử dụng năng lực chia sẻ tầm nhìn với loài ong để quan sát mọi diễn biến ở trong trường.
Năng lực này cậu ta có được nhờ vào việc thuần hóa ong chúa, những con ong bắp cày mà cậu ta thả ra không khác gì những chiếc Camera thu nhỏ, bất kì những gì chúng nhìn thấy cậu đều có thể nhìn thấy được, không những vậy hình ảnh lại rất chân thực như đang tận mắt nhìn thấy ở trước mặt.
Phía lớp học hiện giờ mọi người đang ngủ, chẳng có gì đáng để xem, vì thế cậu ta lại chuyển hướng đi khu vực khác xem, điều khiển những con ong đi đến khu vực đồi cấm ở phía sau trường học, lần trước gặp phải con rắn hổ mang khổng lồ xém chút đã lấy mạng của cậu, khiến cậu có chút nghi ngờ về những thứ thần bí ở trong ngọn đồi này, biết đâu lại có thể tìm được thứ gì hay ho giúp ích nâng cao sức mạnh cho cậu.
Để cho lũ ong này theo bản năng tìm kiếm sẽ thu được kết quả cao hơn, những việc còn lại chỉ là nằm theo dõi hành động của bọn chúng.
Hiện giờ lũ ong này đang tiếp cận sườn núi, cũng chính là nơi mà trước kia Việt Minh và con rắn hổ mang chúa đối đầu với nhau, có vẻ như chúng đã phát hiện ra thứ gì đó rất đặc biệt làm cậu ta phải chăm chú quan sát.
Lũ ong này bay xuống khu vực sườn đồi cách độ cao trên mặt đất khoảng chừng hơn năm mươi mét, lúc này chúng đang bám vào một vật thể lạ nhìn rất giống củ sắn, nhưng lại không phải là sắn vì vật này có rất nhiều cái rễ mọc ra đang bám chặt vào sườn núi.
" Ngươi biết nó là thứ gì không ?"
Việt Minh mở miệng khẽ hỏi.
[ Túc chủ, thứ ngài nhìn thấy là nhân sâm, là vật đại bổ với con người, đối với việc nuôi dưỡng sủng thú có rất nhiều lợi ích.]
Âm thanh hệ thống vừa kết thúc, trên mặt Việt Minh lại hiện lên vẻ mặt hưng phấn, đúng là quanh ta đâu đâu cũng là bảo vật quý hiếm, chỉ cần chịu khó tìm kiếm nhất định thu được kết quả ngoài sự mong đợi.