Chương 18: Chiến dịch hái xoài

Sáng ngày hôm sau Việt Minh đi học lại bình thường, được mẹ Ngọc Lan đưa đến trường bằng xe máy.

Trên đoạn đường đi, cậu ta gặp những người dân đang buôn bán thịt lợn, thịt gà, mỗi lần họ định ra tay làm thịt những con vật này thì đều bị cậu ta ra tay trước dùng linh hồn công kích để lấy mạng bọn chúng, thu được kha khá điểm thọ nguyên.

Giết chết được một con lợn thu được 30 điểm thọ nguyên, giết hai con gà thu được mỗi con thu được 10 điểm thọ nguyên, tổng thu nhập sáng nay là 50 điểm thọ nguyên, nâng số điểm thọ nguyên của cậu ta lên 200 điểm.

Dùng hệ thống tiêu hao 40 điểm thọ nguyên để nâng tinh thần lực khống vật sơ cấp lên bậc ba, trong phạm vi bán kính 30 mét có thể nâng bất kì vật nào có trọng lượng từ 30 kilogam trở xuống.

Vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới giờ vào học, tranh thủ lúc này mẹ Ngọc Lan dẫn cậu đi đến hàng xôi, mua cho cậu mười ngàn xôi xéo để ăn sáng.

Bữa sáng dùng xong cũng là lúc tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho mọi học sinh nhanh chóng vào trong trường, nếu ai vào muộn sẽ bị nhà trường phạt bằng cách lên đứng trước cột cờ.

Khoảng khắc Việt Minh chạy vào thì chạm mặt với bé Khánh An hai người đứng giữa sân trường nhìn nhau rất lâu, xung quanh đám đông vẫn còn đang vội vã chạy vào trong, lúc này cậu ta cảm giác như cả thế giới này chỉ xoay quanh cậu và cô bé, giống hệt như trong những bộ phim ngôn tình mà cậu hay xem với mẹ lúc buổi tối.

Trong kịch bản phim ngôn tình, nam chính vô tình gặp lại nữ chính sau một khoảng thời gian dài xa cách, nay gặp lại nhau giữa dòng người tấp nập ánh mắt đắm đuối nhìn nhau như thế muốn nói với nhau sau này sẽ không bao xa cách nhau nữa.

" Cậu vẫn còn đeo cái khăn trắng đó sao ? "

Việt Minh mở miệng hỏi.

" Tuy rằng mình muốn ở nhà chịu tang của mẹ, nhưng bố nói mình cần phải đi học để lấy kiến thức, nên không thể nào nghỉ học được."

Khánh An thở dài một tiếng mở miệng đáp lại.

Phải đi học trong khi gia đinh phải chịu tang, chắc cô bé hiện giờ cảm thấy rất buồn, đội là Việt Minh trông hoàn cảnh của cô bé thì cậu còn thiết tha đi học gì nữa.

"Cho cậu này !"

Việt Minh móc từ túi quần sooc của mình đưa cho cô bé một chiếc kẹo mút, tươi cười nói.

" Cảm ơn cậu, nhưng mà khăn quàng đỏ của cậu đâu ? "

" Không đeo khăn đỏ là không được vào trong lớp đâu đấy !"

Khánh An mở miệng khẽ nhắc nhở.

" Tôi để trong ba lô, cậu vào trước đi, tôi đeo xong sẽ vào."

Việt Minh híp mắt gượng cười.

" Mày còn không vào lớp thì đợi đến bao giờ."

Phía đằng xa, Cường khỉ và Vinh mập chạy đến khoác vai Việt Minh mở miệng tươi cười nói.

Khánh An thấy hai đứa trẻ này đều không đeo khăn quàng đỏ giống như Việt Minh khiến cô bé có chút nghi ngờ về tuổi thật của cậu ta.

" Các cậu là học sinh lớp mấy ? "

Khánh An chỉ tay về phía ba người bọn họ mở miệng dò hỏi.

" Chúng em chào chị ạ !"

Vinh mập và Cường khỉ cúi đầu chào cô bé sau đó kéo theo Việt Minh chạy về phía khu vực lớp 1A cách đó không xa.

Khánh An trong suốt thời gian quen biết Việt Minh bị cậu ta lừa, cảm thấy rất tức giận, chỉ là thằng nhóc con mới học lớp một mà lại dám xưng hô bằng vai phải lứa với cô bé, đợi khi lặp cậu ta, nhất định sẽ dạy cho cậu ta một bài học.

Trong lớp 1A, tiết học đầu tiên là tiết Tiếng Việt, đồng thanh những học sinh ngồi đây theo sự hướng dẫn của cô giáo mà học cách đánh vần, Việt Minh không mấy hứng thú với những môn học nhàm chán này nhưng vì để giống một đứa trẻ bình thường cậu ta đành phải cũng tập đọc như bao bạn khác.

Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên, mọi học sinh trong lớp được nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút, đợi sau khi cô giáo bước ra khỏi cửa thì thằng Cường khỉ đến cần Việt Minh bắt chuyện, phía sau nó còn có một đám thằng con trai khác, nhìn cách đi đứng của bọn nó rất khép nép như là đang sợ thằng Cường khỉ này vậy.

" Các cậu định bày ra cái trò gì đây ?"

Minh Phương bên cạnh trừng mắt lạnh lùng hỏi.

" Đây là chuyện riêng của bọn con trai chúng tao, con gái không được nhiều chuyện, cút đi chỗ khác."

Vinh Mập bên cạnh phủi phủi tay xua đuổi.

" Mày biết trong một rừng không thể nào có hai hổ, chính vì thế hôm nay tao và mày tại đây quyết đấu phân định thắng bại đi !"

Cường khỉ nhếch miệng cười nói trước.

" Phải đó, phải đó, ở lớp chỉ có một đại ca mà thôi !"

Đồng thanh những đứa trẻ còn lại hét lớn nói.

" Mình yếu lắm, hay là thôi đi, chúng ta đừng đánh nhau mà làm mất hòa khí."

Việt Minh thấp giọng khẽ khuyên.

" Tao đâu bắt mày phải đánh nhau với tao, để cô giáo biết được cả hai bị mời phụ huynh đến lớp đầu có gì tốt đẹp, tao chỉ muốn chúng ta quyết đấu bằng cách vật tay."

Cường khỉ chống tay xuống bàn lạnh lùng nói.

Thì ra chỉ là muốn vật tay để phân định thắng thua thì Việt Minh có thể chấp nhận được, vừa hay cậu ta cũng muốn xem thử thằng Cường khỉ này mạnh đến đâu.

Cả hai người giữ vững tư thế bắt tay nhau mà vật tay, hiện tại cả hai vẫn đang ở giữa thế cân bằng bất phân thắng bại, thằng nhóc này có mạnh nhưng không thể mạnh bằng Việt Minh được, có điều để cho trận đấu thêm căng thẳng kịch tính thì không thể nào kết thúc sớm được.

Không khí cả lớp rất nhộn nhịp không chỉ đám con trai trong lớp mà tụi con gái cũng nhiệt tình cổ vũ.

Thấy Cường khỉ mặt đỏ tía tai đang cố gắng vật tay thắng Việt Minh, thì Việt Minh cũng giả bộ gân cổ gồng sức như thể đang tốn rất nhiều công sức để đánh bại thằng nhóc này.

[ Túc chủ, chiến lực của đối phương là 3.5 tương ứng với học sinh lớp hai, chiến lực này quá thấp không phải đối thủ của ngài.]

Âm thanh hệ thống vừa kết thúc thì cũng là lúc Việt Minh bó tay chịu thua trước Cường khỉ, với cậu ta mà nói đánh bại một thằng nhóc lớp một như nó không có gì đáng tự hào, trái lại nếu làm đàn em dưới chướng của nó không phải là một chuyện xấu, nhà nó thuộc loại có điều kiện, đi theo nó sau này sẽ có được rất nhiều lợi ích.

Cường khỉ đến cuối cùng vẫn là người chiến thắng, danh hiệu đại ca của lớp vẫn do nó nắm giữ, được rất nhiều đàn em trong lớp nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ, tôn sùng nó không khác gì một vị vua.

Đám con gái thích tính cách hiền hòa thân thiện của Việt Minh, ủng hộ cho cậu ta nhiều như vậy, nhưng đến cuối cùng cậu ta vẫn là thật bại dưới tay dưới cái thằng Cường khỉ đáng ghét này, mặc dù họ rất thất vọng khi cậu ta thua, nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt buồn rười rượi của cậu ta làm cho họ động lòng thương xót mà quay sang an ủi cậu ta mong cho cậu ta đừng buồn nữa.

Thấy Việt Minh buồn vì thua cuộc, Cường khỉ có thắng cũng chẳng mấy vui vẻ gì, tuy rằng cậu ta là con của người siêu phàm, nhưng sức mạnh so với nó vẫn là một trời một vực, có điều nếu thu nó làm đàn em được chướng của mình thì sau này có đánh nhau thì cậu ta sẽ là một trợ thủ đắc lực.

" Nếu mày đồng ý gọi tao một tiếng đại ca, thì sau này mày sẽ là đàn em thân tín nhất của tao, có đồ ăn ngon, đồi chơi đẹp, tao đều có thể cho mày dùng chung."

Cường khỉ mở miệng lớn tiếng nói.

Đúng như những gì mà Việt Minh đã suy nghĩ trong đầu, chỉ cần làm bộ mặt buồn rầu thì Cường khỉ sẽ không nghi ngờ gì về chiến thắng của nó, trái lại còn được nó thu làm đàn em, từ nay có thể làm chân sai vặt cho thằng nhóc này sẽ có rất nhiều trò vui cho mà xem.

" Việt Minh, cậu không thể cùng phe với tụi nó được, đi theo tụi nó cậu sẽ trở thành đứa trẻ hư đấy."

Minh Phương cau mày bên cạnh khẽ nhắc nhở.

" Tụi con gái chúng mày đúng là nhiều chuyện, từ lúc nào bọn con trai chúng tao làm việc còn phải xin phép chúng mày !"

Vinh mập trợn trừng mắt quát mắng.

" Xin lỗi mấy bạn, vì tớ yếu quá nên mới phải làm đàn em của nó, nếu không nghe theo nói, thì sau này sẽ suốt ngày bị nó bắt nạt."

Việt Minh khuôn mặt u buồn cất tiếng đáp lại.

" Thằng này khá, sau này đi theo tao sẽ không để mày chịu thiệt thòi đâu."

Cường khỉ khuôn mặt hài lòng vỗ vai cậu ta một cái, sau đó cùng đàn em của mình quay về vị trí của bàn học, đám con gái thấy cậu ta nhập bọn với đám Cường khỉ trong lòng không vui chút nào, từ nay về sau sẽ không chơi chung với cậu ta nữa.

Tiếng chuông vào lớp lại vang lên báo hiệu tiết học tiếp theo sắp bắt đầu.

Tiết học này là Tự Nhiên và Xã Hội, môn học này nhàm chán không kém gì môn Tiếng Việt, nhưng vì muốn giống những đứa trẻ bình thường Việt Minh đành phải tỏ ra hào hứng tham gia như những học sinh ngồi ở đây.

Tiết học kết thúc là lúc tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giai lao lại đến, các học sinh được phép ra ngoài sân trường chơi trong vòng ba mươi phút sau đó quay trở lại lớp học tiếp tục học môn tiếp theo.

Ngay sau đó, Cường khỉ và Vinh Mập chạy đến kéo tay Việt Minh đi chơi, ban đầu Việt Minh cứ nghĩ chúng nó sẽ rủ cậu ta đi chơi game trên điện thoại những không phải, lần này chúng rủ cậu đi lên tầng ba, thuộc khu vực dành cho học sinh lớp ba học tập.

Đi qua khu vực lớp 3A, Việt Minh nhìn qua cửa sổ thấy bé Khánh An đang nói chuyện vui vẻ với các bạn nữ trong lớp, vốn định nhân cơ hội này xin lỗi cô bé một tiếng nhưng hai cái thằng điên này kéo tay cậu ta nhanh quá làm cậu ta bất đắc dĩ phải từ bỏ ý định này lại.

Nơi mà hai thằng này muốn đưa Việt Minh tới là khu vực lớp 3C, sỹ số lớp này không nhiều khoảng hơn ba chục học sinh, xung quanh đều là các anh lớn chị lớn đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.

Hướng đi của đám Cường khỉ chính là khu vực cuối lớp là nơi tụ tập của các thành phần cá biệt của lớp.

" Anh Trọng, lâu lắm mới được gặp lại anh."

Cường khỉ bước về phía trước cất tiếng chào hỏi.

" Chú mày dạo này có vẻ sống tốt nhỉ, lại còn có thời gian rảnh đến thăm anh."

Thằng Trọng làm ra bộ mặt vui vẻ lên tiếng đáp lại.

" Anh Trọng hôm nay tụi em mang một thằng đệ mới tới chào hỏi anh."

Cường khỉ dắt tay Việt Minh tới chào hỏi trước mặt thằng này, nó cũng không quên huých vai cậu ta một cái như đang ám hiệu điều gì đó với cậu ta.

Ý đồ của thằng nhóc này quá rõ ràng rồi còn gì, chẳng phải là đang muốn Việt Minh có một lời chào hỏi khi ra mắt, nếu thằng ranh lớp ba này có giá trị lớn đáng để cho thằng Cường khỉ kính nể thì việc cậu hạ mình trước nó không phải không làm được.

" Em chào anh Trọng ạ, em là đàn em mới của đại ca Cường."

Việt Minh cúi đầu khoanh tay lễ phép thân thiện chào hỏi.

" Thằng này cũng biết điều phết đấy nhỉ, chúc mừng mày thu được đàn em tốt."

Thằng Trọng lại gần lại gần xoa đầu Việt Minh một cái tươi cười nói.

" Anh Trọng à, điện thoại của em bị thu lại mất rồi, cho em mượn điện thoại làm ván có được không, em đang ở rank vàng bốn rồi, chỉ còn thiếu một hai trận nữa là đủ điểm lên bạch kim."

Cường khỉ xòe bàn tay ra trước mặt thằng Trọng, mỉm cười khẽ cầu xin.

" Bắn ngu như mày mà cũng trèo lên được rank vàng cơ à ?"

Thằng Trọng cất tiếng cười trêu đùa.

" Anh cho em mượn đi mà, đợi khi em lên rank rồi sẽ có quà cho anh."

Cường khỉ cố làm ra khuôn mặt vui tươi cầu xin nói.

" Muốn mượn điện thoại tao vài ngày chơi không phải không có được, nhưng có điều phải giúp tao một chuyện trước."

Thằng Trọng mở miệng nói.

" Có chuyện gì ở trong cái trường này mà có thể làm khó được anh ?"

Cường khỉ bật cười hỏi.

" Cũng không phải chuyện gì khó, chẳng qua mấy hôm nay tao đi ngang qua cây xoài của trường, thấy mấy quả xoài xanh mà phát thèm, muối bột canh cũng đem rồi, chỉ là vẫn chưa có xoài để chấm muối."

Thằng Trọng khuôn mặt chán nản mở miệng đáp.

" Tưởng gì khó, về khả năng trèo cây thì em đứng nhất cái trường này rồi, anh cứ đợi tin vui của em đi, em sẽ hái nhiều thật nhiều xoài tặng cho anh."