Thấy Khánh An chui ra từ gốc cây bàng ở trước mặt, gã đàng ông điên này trợn mắt như một con dã thú, cầm chặt mã tấu trong tay lao tới với tốc độ rất nhanh lao tới đuổi theo tấn công mã tấu.
Gã này chạy đến khu vực gốc cây đứng thì đột nhiên bị một vật thể lạ ném trúng đầu khiến cho ông ta phải dừng chân lại đi kiểm tra xem đứa nào lén tấn công ông ta.
Ngoảnh đầu quan sát xung quanh thì không thấy bóng dáng của bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình làm ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cho dù đã kiểm tra quanh khu vực cây bàng cũng thấy có bất kỳ tung tích của người sống nào như thể đang bị ma quỷ chơi khăm.
Người đánh lén ông ta không ai khác chính là Việt Minh, nhân lúc ông ta không để ý, cậu ta đã nhanh tay nhặt viên gạch ở gần gốc cây ném thẳng vào đầu ông ta, còn lý do ông ta không tìm thấy cậu ta chính là vì cậu ta đã trốn trong không gian hệ thống ẩn mình dưới hình dàng của một viên đá nhỏ, cho dù ông ta tìm mỏi cả mắt cũng đừng mong bắt được cậu ta.
Nhân lúc ông ta đang nhìn xuống bờ sông kiểm tra, thì Việt Minh ở lại phía sau lưng chọi thẳng cục đá to bự vào đầu ông ta, khiến cho ông ta bị thương dẫn đến chảy máu đầu.
Bị đánh lén tới hai lần người đàn ông điên này tức giận đến phát điên lên, vung mã tấu chém vào thân cây xả giận.
Cũng chính lúc này từ phía xa có Tuyết Ly và Trung Dũng cùng rất nhiều anh em của mình tới vây bắt ông ta lại.
Trên bầu trời có ba chiến sĩ công an cưỡi chim bồ câu khổng lồ đáp xuống đất chặn đầu còn lại khiến cho ông ta muốn chạy cũng khó.
Bị dồn vào đường cùng, ông ta hóa hình thành quái nhân nửa người nửa thú, hai cánh tay, hai chân, phần đầu là của quái vật chó, còn lại là thân thể của người.
Gã quái vật này bị vây bắt lựa chọn theo hướng ba chiến sĩ công an liệu mạng tấn công để mở được con đường sống.
Một chiến sĩ công an, dáng người cao lớn biến thành nửa người nửa chim ưng, mọc ra hai cánh bay lên trời, một cước một chảo mang uy lực đủ phá vỡ sơn thạch nhanh chóng hạ đo ván ông ta, khiến ông ta bị trọng thương rất nặng, ngã lăn ra đất.
Việt Minh núm trong bụi rậm, nhân cơ hội này nén tinh thần lực công kích thành dạng tia vô hình vô tức tấn công khiến cho linh hồn ông ta vỡ nát.
Với sức mạnh tinh thần công kích hiện tại của cậu, bình thường nếu dùng để đối phó với người siêu phàm sẽ bị lớp màng ý thức mạnh mẽ của họ làm suy yếu tới 80% sát thương, nhưng nếu người siêu phàm bị thương nặng, ý thức yếu ớt không có sức phòng thủ thì lại là một chuyện khác, với những người chưa tu luyện tinh thần lực bao giờ dù có là người siêu phàm cũng chỉ có linh hồn cường đại hơn người thường một chút, rất dễ bị cao thủ sử dùng tinh thần lực như Việt Minh đánh lén.
Gã đàn ông điên này bị Việt Minh tấn công linh hồn dẫn đến tử vong tại chỗ, khóe miệng sủi bọt mép khi chết thì khóe mắt trợn ngược lên trông vô cùng đáng sợ.
Thi thể của ông ta ngay sau đó được các chiến sỹ công mang lên xe chuyên dụng mang về cơ quan của mình để tiến hành khám nghiệm tử thi điều tra nguyên nhân cái chết.
Sau khi công an rời đi, nhóm Trung Dũng mới đi tìm tung tích của Việt Minh, hi vọng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
Việt Minh thấy họ đang tìm mình, vội chui ra bụi rậm với khuôn mặt rất sợ hãi, òa khóc như những đứa con nít bình thường khác.
Tuyết Ly phải dỗ dành mãi thì cậu ta mới bình tĩnh lại mà nín khóc.
Khánh An thấy cậu ta bình an vô sự trong lòng rất vui, chạy đến ôm cậu ta một cái, nếu không phải có cậu ta cầm chân thì cô bé cũng không thể sống xót dưới tay của tên ác nhân đó.
Mọi chuyện đã được giải quyết, cũng đến lúc Việt Minh phải quay về nhà, mặc dù không nỡ chia tay cô bé Khánh An chút nào, nhưng chuyện phải về là bắt buộc, nếu còn không về thì người nhà của cậu sẽ rất lo lắng.
Tạm biệt Khánh An, Việt Minh lên xe ô tô của chú Dũng cùng chú ấy và cô Ly rời đi trước.
Vừa về đến nhà mẹ Ngọc Lan vui mừng như sắp khóc đến nơi, ôm chặt cậu ta một cái, động viên tinh thần cậu ta để cậu ta không còn sợ hãi nữa.
Việt Minh mới chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, độ tuổi này trẻ con thường rất dễ bị kích động hoảng sợ khi gặp những thứ nguy hiểm đến tính mạng, nếu không sợ hãi thì không giống trẻ con bình thường một chút nào, vì làm cho mẹ mình vui cậu ta đành phải diễn cái vai trẻ con sợ hãi khóc lóc thảm thương.
Em gái Kiều Ánh thấy anh trai của mình khóc, cũng òa khóc theo, cả hai anh em nhà này mà khóc thì không khác gì cái chợ, đám người Trung Dũng phải tốn không ít công sức mới dỗ ngọt được hai anh em họ bình tĩnh lại.
Tối hôm nay, Ngọc Lan có nếu món thịt kho tàu với trứng chim cút cho cậu ta ăn, đây chính là món khoái khẩu của cậu, đảm bảo khi câu nhìn thấy món này chắc chắn tinh thần sẽ tốt hơn.
Trước khi ăn cơm, bắt buộc Việt Minh phải tắm trước, bình thường mẹ Ngọc Lan sẽ tắm rửa cho cậu ta, nhưng hôm nay đích thân chu Dũng sẽ làm công việc đó.
" Chú ơi, cháu nhớ bố mẹ cháu quá."
Việt Minh khuôn u buồn mở miệng nói.
" Trẻ ngoan thì không được khóc nhè, nếu bố mẹ cháu ở trên trời thấy cháu suốt ngày khóc chắc sẽ không vui đâu."
Trung Dũng mỉm cười khẽ cất tiếng trêu đùa.
Đối với cái chết do tại nạn giao thông của bố mẹ mình, Việt Minh cũng chỉ được nghe các cô các chú ở đây kể lại, mộ của bố mẹ cũng đã lập rồi, cho dù không muốn tin cũng rất khó, nhiều khi cậu rất ghen tị với bạn học cùng lớp ngày nào cũng được bố mẹ đưa đón hạnh phúc biết bao.
Ngọc Lan có làm tốt vai trò người mẹ đến đâu, cũng chỉ là mẹ nuôi không thể thay thế người mẹ ruột được, không có bố mẹ ruột thì đâu khác gì những đứa trẻ mồ côi trong cái trại trẻ mồ côi này.
Với sự giúp đỡ của các thành viên trong đội của Trung Dũng, bữa cơm thịnh soạn đã được mang ra, trong số các món ăn ở đây có cả món thịt kho tàu mà cậu thích nhất, làm cho bữa cơm hôm nay ngon hơn so với bình thường.
Ngoài cửa có ông nội Việt Bình đến thăm, ngoài mẹ Ngọc Lan, cùng các cô các chú ra, thì ông nội của cậu cũng rất thương cậu, bình thường ông cũng rất hay đến thăm cậu, bất kể cậu vòi vĩnh món đồ chơi gì ông đều mua cho cậu hết.
Hôm nay thấy cậu trở về nhà, ông lại mang một bộ ô tô điều khiển từ xa cho cậu chơi, cũng không quên tặng cho bé Kiều Ánh một con búp bê rất đẹp tránh con bé òa khóc vì sự thiên vị của ông nội mình.
Sau khi dùng xong bữa tối, mọi người cùng nhau phụ giúp Ngọc Lan một tay dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ sau đó cùng Trung Dũng rời đi.
Nhìn đồng hồ đã là tám rưỡi tối, nếu muốn đi lên Hà Nội chắc phải đến đêm khuya mới đến nơi, tạm thời họ sẽ về khu vực doanh trại để nghỉ ngơi trước đợi sáng mai lên đường cũng chưa muộn.
Màn đêm buông xuống khi mọi người đã ngủ say, Việt Minh lại tỉnh dậy, bản trạng thái hệ thống lại xuất hiện ở trước mặt cậu ta.
Sau khi giết được người đàn ông điên kia, cậu ta thu được 100 điểm thọ nguyên, tổng số thọ nguyên hiện tại đã là 200 điểm, số điểm này cũng khá nhiều rồi có thể mở thêm một số năng lực khác của hệ thống.
'' Ngươi nói xem ta nên học thêm năng lực mới gì bây giờ ?"
Việt Minh thấp giọng khẽ hỏi.
[ Túc chủ tôi thấy hiện giờ ngài nên nâng cao chiến lực của bản thân mình, ngoài ra có thể học thêm các sức mạnh khác của tinh thần lực khác sẽ giúp ích rất nhiều cho ngài trong chiến đấu.]
" Tu luyện thêm các sức mạnh khác của tinh thần lực, ngươi nói làm ta nhớ đến còn có tinh thần lực khống vật và tinh thần lực huyễn vật."
" Vậy thì học tinh thần lực khống vật trước đi."
[ Túc chủ, nếu muốn học tinh thần lực khống vật tiêu hao 30 điểm thọ nguyên.]
" Ta giờ thừa điểm rồi, mau giúp ta học nó."
Việt Minh truyền lệnh nói.
[ Chúc mừng túc chủ thành công học được tinh thần lực khống vật sơ cấp bậc một, trong phạm vi sử dụng bán kính 10 mét, ngài có thể điều khiển bất kì vật nào có trọng lượng từ 10 kilogam trở xuống.]
" Nâng lên bậc cao hơn thì giá cả thế nào ? "
Việt Minh mở miệng hỏi tiếp.
[ Tinh thần lực khống vật sơ cấp có từ bậc một đến bậc mười, mỗi lần cộng một bậc tiêu hao gấp đôi số điểm so với bậc trước, túc chủ muốn nâng lên bậc hai cần tiêu hao 20 điểm thọ nguyên.]
" Có hai mươi điểm thôi à, ta đồng ý tiêu hao, mau cộng thêm bậc của năng lực này cho ta."
Việt Minh gật đầu truyền lệnh.
[ Chúc mừng túc chủ đã nâng tinh thần lực khống vật sơ cấp lên bậc hai, phạm vi sử dụng là bán kính 20 mét, có thể nâng bất kì vật gì có trọng lượng từ 20 kilogam trở xuống.]
Để kiểm tra sức mạnh của chiêu thức mới này, Việt Minh ngồi xếp bằng trên giường, để cho năng lượng tinh thần lực của mình lan tỏa quanh khu vực phòng, ý niệm dừng lại lên chiếc xe ô tô đồ chơi điều khiển từ xa, lập tức chiếc xe ô tô này bay lên trên không trung di chuyển về phía giường của cậu ta.
Năng lực này thật là thần kỳ, nếu đổi lại là vũ khí sắc bén thì sẽ trở thành một phương thức tấn công rất lợi hại, thậm chí còn có thể giết kẻ địch từ một khoảng cách rất xa.
" Ta còn muốn nâng lực chiến của bản thân lên."
[ Cấp bậc hiện tại của túc chủ là người thường, nâng một điểm sẽ tiêu hao 10 điểm thọ nguyên.]
" Cộng cho ta một điểm trước đi."
Việt Minh truyền lệnh nói.
[ Thành công nâng một điểm chiến lực, chiếc lực túc chủ hiện tại là 5 ngang bằng với một học sinh tiểu học lớp ba.]
" Có thể đánh bại được học sinh lớp ba, vậy chẳng phải cộng thêm nhiều điểm nữa thì mình sẽ trở thành đại ca của trường tiểu học hay sao."
Việt Minh nghĩ đến chuyện này lại cười phấn khích, tạm thời hôm nay đến đây thôi đã, nếu còn không ngủ thì ngày mai không dậy được mà đi học muộn mất.