Chương 16: Cầm chân kẻ địch

" Chuyện gì xảy ra ở đây vậy ?"

Việt Minh ngơ ngác nhìn xung quanh cất tiếng hỏi mọi người.

Thấy Việt Minh trở lại bình thường, thì mọi người đều biết linh hồn của mẹ bé Khánh An đã rời khỏi cơ thể cậu ta, đã không còn lưu luyến gì ở trần thế, chỉ có thể an ủi gia đình cô bé nén lại đau thương để tiếp tục tiến hành lễ tang.

Việt Minh ngay sau đó được cô Tuyết Ly kéo lại gần phía mình, tránh làm cản trở người lớn làm việc.

Những lời Việt Minh có thể nói ra trôi chảy như vậy chính là nhờ có hệ thống ra tay giúp đỡ, đương nhiên cái giá phải trả chính là 10 điểm thọ nguyên, nhưng cái giá này cũng rất xứng đáng, bây giờ cả gia đình cô bé Khánh An đều biết, di nguyện trước khi rời khỏi trần thế chính là để con gái mình tương lai gả cho cậu ta, cho dù cô bé có không thích cũng không thể làm trái với lời hứa được.

Biết rằng nói dối là rất xấu, nhưng ngoài cậu ta ra cũng sẽ chẳng còn ai biết, việc gì cậu ta phải lo sợ, chỉ cần là việc có lợi cho mình, tội gì mà không làm.

Sau khi kết thúc tất cả các nghi thức còn lại của buổi tang lễ chính là lúc hạ huyệt.

Vô số thanh niên trai tráng mỗi người góp chút sức khiên cỗ quan tài đi ra ngoài, gia đình Khánh An theo sau ai nấy đều cất tiếng khóc thê lương đi cùng đám đông đi ra ngoài để chuẩn bị cho quá trình vận chuyển quan tài mẹ của cô bé đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Trung Dũng và Tuyết Ly sợ Việt Minh tiếp xúc với tang lễ quá nhiều mà trúng phải âm khí ảnh hưởng đến cơ thể nên có ý muốn đưa cậu ta về trước, nhưng đã bị cậu ta từ chối.

Cậu ta đã nói với họ, bản thân mình rất khỏe, đã đến viếng thăm mẹ của Khánh An thì cũng nên cùng đồng hành với gia đình cô bé đến giây phút cuối cùng.

Thằng bé này còn nhỏ mà ăn nói chín chắn như người trưởng thành, làm cho hai người họ có chút lo lắng, trẻ con hiểu chuyện sớm không hay chút nào, chi bằng nó cứ hồn nhiên như bao đứa trẻ cùng tuổi khác họ còn vui hơn, nhưng nếu nó đã cương quyết muốn đi cùng thì họ cũng không thể nào tiếp tục từ chối.

Phía cổng nhà, xe đưa tang đã đợi sẵn ở ngoài đó chỉ đợi mỗi quan tài được đưa lên là có thể đi được rồi.

Sau khi mọi người vận chuyển quan tài lên xe, thì xe bắt đầu chuyển động, phía sau Khánh An ôm di ảnh của mẹ mình cùng toàn thể những người ở đây đi chuyển cùng nhau đưa mẹ cô bé đến khu vực nghĩa trang để nhập lễ hạ thổ.

Trung Dũng lái xe đến nghĩa trang chuẩn bị trước, trong khi đó, Việt Minh và Tuyết Ly di cùng đám đông.

Tiếng kèn trống của đám tang lại vang lên linh đình tạo nên một giai điệu tang thương, là một nghi thức không thể thiếu được trong bất kỳ tang lễ nào.

Đoạn đường đi đến nghĩa trang gần bốn cây số, tuy có dài nhưng sao có thể làm khó được Việt Minh được, không những vậy trong lúc mọi người không để ý cậu ta còn lén nhặt tiền lẻ ở dưới đất bỏ vào trong hệ thống để sau này dùng mua đồ ăn vặt.

Tục lệ rải tiền trong đám tang theo quan niệm người xưa cho rằng ở ngã ba, ngã tư đường, nơi cầu cống, đình, đền, chùa, thường có vong linh chưa được siêu thoát, không ai thờ cúng nên rất khát đói, cần sự giúp đỡ bố thí, cũng chín vì thế phải rải tiền để cho lũ ma quỷ này để chúng không quấy phá vong linh người đã mất.

Đối với người không sợ ma quỷ như Việt Minh mà nói cho dù cậu ta có cướp miếng cơm của lũ ma quỷ này thì chúng cũng không dám đến làm phiền quấy phá cậu ta, nhưng nếu chúng muốn làm vật tẩm bổ thì cậu ta cũng không ngại cho chúng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Lũ ma quỷ ẩn mình quanh đường thấy Việt Minh nhặt tiền mà chỉ biết bất lực không làm gì được, bọn chúng ý thức được, cậu ta là mối nguy hiểm đến tính mạng nên không dám làm càn đi quấy phá trả thù, chỉ khi nào cậu ta ngừng nhặt tiền thì chúng mới có cơ hội kiếm cơm.

"Nhặt được khoảng hai chục nghìn tiền lẻ, như vậy cũng đủ rồi, số còn lại tao để cho chúng mày kiếm ăn đấy !"

Việt Minh liếc nhìn lũ ma quỷ cười khúc khích, sau đó lại tung tăng đuổi theo đám đông.

Đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn đưa tang cũng dừng lại, quan tài của mẹ Khánh An được đưa vào trong khu vực nghĩa trang.

Quá trình hạ thổ diễn ra rất trang nghiêm, sau khi mồ yên mả đẹp, mọi người đều thắp cho mẹ của cô bé một nén nhang cuối cùng.

Sau khi quá trình đưa tang kết thúc, ông Phúc, bố của Khánh An có tổ chức một bữa cỗ nhỏ mời mọi người cùng dùng chung với gia đình.

Có cỗ để ăn, sao Việt Minh có thể bỏ qua được, hai cô chú của cậu ta chỉ biết chiều theo ý của cậu ta, đợi khi cậu ta ăn no rồi thì sẽ dẫn cậu ta đi về nhà.

Tại khu vực nhà ở của Khánh An, những mâm cỗ được bày ra mời tất cả mọi người cùng ăn.

Việt Minh được ngồi cạnh cô bé, tự nhiên như ở nhà cầm cái đùi gà luộc chấm với muối chanh ăn một cách ngon lành, trong đó cô bé này lại không chịu ăn uống gì.

" Ở đây còn một cái đùi gà này, bạn ăn đi cho đỡ đói."

Việt Minh cầm cái đùi gà còn lại đưa cho cô bé cười thân thiện nói.

Bé Khánh An tuy trong lòng còn rất buồn, nhưng cái bụng đói lại không thể giấu được nữa, miễn cưỡng nhận lấy cái đùi gà của cậu ta ngồi gặm ăn.

Tuyết Ly và Trung Dũng ngồi ở một bàn khác cách đó không xa thấy Việt Minh ăn ngon như vậy trong lòng rất vui, tiếp tục quay lại bàn ăn ngồi nói chuyện với những người ở xung quanh.

Việt Minh sau khi xử lý cái đùi gà, tay nhanh thoăn thoắt bốc lấy bốc để thức ăn trên bàn mà ăn khiến cho những đứa trẻ khác vội tranh nhau với cậu ta, với cái tốc độ ăn như heo của cậu ta, nếu còn không nhanh tay thì người chịu thiệt thòi là bọn chúng.

" Bạn có muốn đi dạo với mình một lát không ?"

Khánh An bên cạnh khẽ hỏi.

" Đi bây giờ sao ?, trời tối như thế này ra đường dễ gặp ngáo ộp lắm !"

Việt Minh mở miệng khẽ từ chối.

" Bạn không thích đi, thì tôi sẽ đi một mình."

Khánh An giận dỗi sau đó nhấc mông rời khỏi ghế, rời khỏi mâm cỗ hướng về phía cổng ra mà bước đi.

Việt Minh không thể để cô bé ở một mình được, cho dù có gặp ngáo ộp cậu cũng không sợ, nhiều nhất thì liều mạng với nó cũng phải bảo vệ cô bé cho bằng được.

Nhân lúc hai cô chú của mình không để ý, cậu ta lén chạy ra phía cổng đuổi theo cô bé, chỉ cần tìm được cô bé này thì cậu ta sẽ trở về ngay lập tức.

Ở phía ngoài đường lớn, Khánh An đi ở phía trước, Việt Minh ở phía sau ngồi bốc bim bim ăn, trong cô bé buồn như vậy, cậu ta ăn cũng chẳng thấy ngon.

Viễn cảnh này giống hệt trong kịch bản của mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc, nữ chính khi buồn thường đi trước, trong khi đó nam chính lặng lẽ đi sau, tình tiết tiếp theo chính là nam chính bước lên phía trước pha trò cười khiến nữ chính mỉm cười, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên tốt hơn.

Nhưng dỗ ngọt con gái, cậu ta nào biết gì đâu, muốn bắt trước mấy anh diễn viên Hàn Quốc thì khó quá.

" Cậu muốn ăn ít bim bim không, bim bim này ăn ngon lắm."

Việt Minh chạy lên phía trước đi song song với cô bé, đưa gói bim bim cho cô bé ăn, mở miệng nói.

Được Việt Minh mới, Khánh An cũng bốc vài miếng bim bim bỏ vào miệng ăn cho đỡ buồn.

" Bạn nói xem, mẹ mình ở thế giới bên kia sống không có hai bố con mình ở bên liệu có cảm thấy vui không ?"

Khánh An bên cạnh mở miệng tự hỏi.

" Rất vui là đằng khác, bạn thử nghĩ xem, chúng ta đốt cho bà ấy rất nhiều vàng mã, ở dưới đấy bà ấy muốn mua gì mà chẳng được, đâu phải lo sợ thiếu cái ăn cái mặc."

Việt Minh bên cạnh mỉm cười an ủi.

" Bạn nói cũng đúng, ở dưới đó, mẹ mình có rất nhiều ông bà tổ tiên ở bên cạnh, sẽ không sợ cô đơn."

Khánh An bên cạnh mỉm cười đáp lại.

Cô bé này mỗi lần cười đều rất xinh, làm cho Việt Minh bên cạnh cũng thấy vui lây, hai người nói chuyện vui vẻ, bất giác lúc nào không hay đi đến bờ đê.

Thảm cỏ xanh mát, cả hai cùng nằm dưới đất cùng nhau ngắm trăng thanh gió mát, cả hai người họ trò chuyện vui vẻ, Khánh An dần có thiện cảm hơn cậu ta, coi cậu ta là một người bạn tốt, cô bé còn hứa với cậu ta, nếu cậu ta sau này có bài tập khó có thể tìm đến cô bé giúp đỡ.

Việt Minh cảm ơn ý tốt của cô bé, nếu sau này có bài tập khó giải, cậu ta sẽ tìm cô bé đến giúp đỡ.

Cả hai người ngồi nói chuyện khoảng ba mươi phút, thì đứng dậy cùng nhau đi về nhà, đi chơi lâu quá, người nhà chắc chắn sẽ rất lo.

Vừa ngoảnh đầu nhìn lại thì từ phía xa có bóng hình người đàn ông gầy guộc bước tới gần, cặp mắt của ông ta phát ra tia sáng đỏ đáng sợ, trông không giống người tốt chút nào.

[ Túc chủ, có nguy hiểm, người trước mặt đạt cấp độ siêu phàm, chiến lực 160, yêu cầu túc chủ nên tìm cách thoát thân.]

Chiến lực kẻ này lên đến 160 trong khi đó chiến lực của Việt Minh chỉ có 4, nếu phải đánh chắc chắn cậu ta sẽ chết.

" Nguy hiểm, chúng ta mau chạy thôi."

Việt Minh bế Khánh An lên, nhún người nhảy xa chạy trốn, Khánh An thấy siêu năng lực này của cậu ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc khiến cho cô bé có liên tưởng đến những cao thủ võ lâm trong mấy bộ phim kiếm hiệp.

Gã đàn ông này thấy cậu ta chạy trốn vẫn rất bình tĩnh, sau khi xác định được vị trí của cậu ta trốn, thì lấy ra thanh mã tấu vung loạn xạ chậm rãi bước đến gần.

"Bạn chạy trước đi, tôi ở đây sẽ cầm chân gã điên này lại."

Việt Minh thấp giọng nói.

" Không được, như vậy quá nguy hiểm cho bạn."

Khánh An không đồng ý với cách làm này của cậu ta.

" Về gọi người lớn giúp đỡ, tôi mặc dù không có sức đánh trả nhưng để cầm chân thì vẫn có cách."

Việt Minh bên cạnh khẽ khuyên.

Khánh An cũng chỉ còn cách tin tưởng cậu ta, mà chạy trước đi cầu cứu người lớn, vừa đi cô bé thầm cầu nguyện đức phật sẽ bảo vệ cho cậu ta bình an vô sự.