Chương 15: Tang lễ nhà Khánh An

Lại một buổi sáng nữa lại đến, vừa tỉnh dậy Việt Minh lại bản thân so với ngày hôm qua mạnh hơn rất nhiều, đây hẳn là do sức mạnh tinh thần lực được gia tăng.

[ Túc chủ, quá trình thôn phệ Linh Năng Châu đã thành công, chúc mừng ngài nhận được thêm 0.8 điểm tinh thần lực, điểm tinh thần lực của ngài hiện tại là 2.1 điểm, phạm vi tầm nhìn mở rộng ra 210 mét.]

" So với lúc đấu với hồn ma của mẹ Khánh An, ma nữ váy đỏ này thu được rất nhiều điểm."

Việt Minh khuôn mặt rất hài lòng mở miệng nói.

[ Do ma nữ đó đã tồn tại rất lâu nên oán khí rất mạnh, giá trị của Linh Năng Châu tăng lên không ít.]

" Ngươi có thể xác định đã được ma nữ này tồn tại được bao lâu rồi không ? "

Việt Minh mở miệng hỏi tiếp.

[ Ít nhất đã tôn tại trên 10 năm.]

Mười năm làm con ma đi quấy phá trong bệnh viện, đến cuối cùng vẫn không thể đầu thai được trái lại còn làm vật tẩm bổ cho Việt Minh, cũng đáng đời con ma gian ác này lắm.

" Cháu Việt Minh, chú của cháu đến làm thủ tục xuất viện rồi kìa."

Phía bên ngoài có âm thanh của cô y tá truyền đến, ngay sau đó cô y ta dáng người cao gầy bước trong phòng giúp cho cậu ta thay quần áo.

Đúng là dịch vụ cao cấp của bệnh viện có khác, từ vị trí phòng được đặt ở nơi thoáng mát nhất, đến trang thiết bị nội thất đầy đủ không thiếu gì, từ cơm ăn áo mặc đều được phục vụ rất chu đáo, ngay cả lúc xuất viện cũng được ưu ái hơn những người khác, đúng là chỉ cần bỏ tiền ra thì sẽ được hưởng những đãi ngộ tốt nhất.

Sau khi được cô y ta giúp thay lại quần áo, Việt Minh đeo balo vào người, lễ phép cúi chào các ông các bà ở đây, cùng cô y ta bước ra khỏi phòng.

Đi đến khu vực làm việc của bác sỹ hay làm việc, từ bên trong có thể thấy chú Dũng và cô Ly đang làm việc với bác sỹ để hoàn thành thủ tục xuất viện cho cậu ta.

Sau khi cả hai người hoàn thành xong thủ tục xuất viện liền cất bước rời khỏi phòng đến gặp Việt Minh, thấy cậu ta khỏe mạnh trở lại, cả hai người họ đều rất vui cùng cậu đi ra hướng thang máy để đi ra khỏi bệnh viện.

Nhìn lại hành lang bệnh viện lần cuối, sau cùng Việt Minh cũng chịu quay người rời đi, nếu không phải được ở trong bệnh viện cậu ta cũng không có được nhiều trải nghiệm thú vị với đám ma quỷ đến như vậy.

Ở tầng bảy vẫn còn hai đứa trẻ ma, tiếc là không có cơ hội tạm biệt chúng, làm cậu ta có chút thất vọng.

Ở dưới khoảng sân bệnh viện, Việt Minh và cô Tuyết Ly đứng đợi ở một góc, trong khi đó chút Trung Dũng đi lấy xe để đón hai người.

Chỉ thấy sau đó có một con xe rolls-royce màu đen đi chuyển tới khu vực hai cô cháu đang đứng, khiến nhiều người đi đường phá trợn mắt há hốc miệng về mức độ đắt đỏ của con xe ô tô này, thậm chí nhưng con xe ghẻ khác cũng phải đỗ lại không dám đi tiếp, ngộ nhỡ dính một vết xước nhỏ thôi là tiền cả năm đi làm chưa chắc có thể đền nổi.

Sau khi Việt Minh và cô Ly ngồi lên xe, chút Dũng mới bắt đầu lái xe đi ra phía cổng của bệnh viện, những người đi ở phía trước cũng tự động dẹp sang một bên nhường đường cho chiếc ô tô này đi.

Ngay cả ở trên đường thấy chiếc xe ô tô của Trung Dũng, hầu hết phương tiện giao thông đều nhường đường giữ một khoảng cách nhất đinh, đợi ô tô của anh ta đi xa hẳn thì mới chịu đi tiếp.

Đi qua khu vực trường tiểu học của Việt Minh thêm hai cây số nữa thì xe ô tô dừng lại, phía trước có một con ngõ nhỏ.

Trung Dũng mở cửa cho hai cô cháu xuống trước, sau đó đi qua phía sau xe, mở cốp ra lấy một giỏ hoa quả rồi mới quay trở lại với hai người họ.

Trung Dũng dẫn đường trước, phía sau có Tuyết Ly bế Việt Minh vì đảm bảo cậu ta không dặm phải phân trâu, phân bò ở trên đường.

Đi bộ khoảng 500 mét, phía trước có trống kèm đám ma, cùng một đám người đeo khăn tang đang bận rộn tiến hành những công đoạn cuối cùng của một buổi tang lễ.

Đi sâu vào bên trong cổng là khu vực nhà ở của gia đình bé Khánh An, nhìn tổng thể diện tích nhà ước chừng hơn một trăm mét vuông, trong đó đã có 80% là vườn trồng cây ăn quả, nuôi gia súc gia cầm, còn lại 20% là để xây nhà ở, nhà của cô bé không thuộc dạng gia đình khá giả, kiến trúc mái ngói cổ kính của những năm 90 đã trải qua bao thế hệ trong gia đình.

Trước đại sảnh nhà có dựng rạp nhỏ, bố trí rất nhiều bà ghế, những người ở đây đều là các cụ lớn tuổi ngồi uống nước chè tán gẫu với nhau.

Bên trong đại sảnh nhà có đặt bàn thờ cùng di ảnh của người đã mất, phía trước là quan tài bằng gỗ cũng là nơi an nghỉ người mất.

Vừa thấy Trung Dũng đến, bố của Khánh An cất bước đến lịch sự chào hỏi, sau đó đem cho mỗi người một nén nhang để thăm hương cho mẹ của cô bé.

Việt Minh cũng có được một phần, nhưng vì cơ thể quá thấp không với được bàn thờ nên được cô Tuyết Ly bế đến gần để thắp nhang.

Sau khi thắp nhang xong là một nghi lễ Phục Hồn vô cùng quan trọng, gia đình có mời một bà thầy cúng có danh tiếng, từ xa xưa người ta quan niệm rằng, khi chết đi, linh hồn sẽ lang thang vô định, vì thế nghi thức phục hồn nhằm trình báo lên thiên giới rằng có linh hồn sắp đến. Cùng lúc đó bắc thăng cho hồn lên và chặt đứt đường xuống cho vong hồn khỏi lưu luyến trần thế.

Đứng trước mặt họ hàng gia đình, bà thầy cúng ngồi đọc một loại kinh gì đó mà Việt Minh nghe không hiểu, chỉ thấy sau đó sắc mặt bà ta lắc lắc giật giật như bị trúng tà.

"Sao rồi thầy cúng con gái tôi, nói về chưa vậy ?"

Bà của Khánh An lại gần khẽ hỏi.

Bà thầy cúng trở lại bình thường lắc đầu đáp lại.

" Không mời được hồn vợ tôi về được sao, mong bà cố gắng giúp gia đình chúng tôi với."

Bố của Khánh An lại gần khẽ đút hai tờ 500k vào túi của bà ta khẩn cầu nói.

" Cho tôi một chút thời gian để nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi xong tôi sẽ thử lại lần nữa."

Bà đồng nói hết câu liền cất bước đi ra ngoài trước, mọi người chỉ có thể chờ đợi thêm một chút thời gian mong sao khi bà đồng quay lại thì mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng thuận lợi hơn.

Thấy Khánh An khóc trông rất đáng thương, Việt Minh cũng cảm thấy rất buồn, trong lòng cậu tự nhủ nhất định phải làm điều gì đó đặc biệt cho cô bé.

Trong thời gian tang lễ tạm hoãn, Việt Minh xin phép hai cô chú của mình đi dạo quanh đây thăm quan khu vực nhà ở.

Được sự cho phép của họ, cậu liền chạy ra ngoài dạo chơi, hướng đi của cậu là hướng đi của bà đồng, hiện giờ bà ta đang rửa mặt ở khu vực sân sau nhà.

Vừa quay lại thì bà ta đụng mặt với Việt Minh, thắng bé này chắn trước mặt bà hiển nhiên đang có chuyện muốn nói.

" Cháu trai, có chuyện gì muốn nói với bà à ?"

Bà thầy cúng cúi người mỉm cười khẽ hỏi.

" Đưa cho cháu một tờ trong túi của bà, cháu sẽ giúp bà hoàn thành tốt nghi thức cầu hồn này."

Việt Minh xòe bàn tay nhỏ bé ra trước mặt bà ta cười khúc khích nói.

" Thằng nhóc, đây không phải là chuyện đùa đâu, nếu làm không tốt coi chừng bị trời phạt đấy !"

Bà thầy cúng sắc mặt nghiêm túc mở miệng nhắc nhở.

" Bà có thể yên tâm, bây giờ linh hồn mẹ của Khánh An đang ở trong người cháu, cho dù bà có tụng kinh niệm thần chú đến hết cả ngày cũng sẽ không có tác dụng gì đâu, nếu bà muốn nuốt trôi số tiền này thì phải hợp tác với cháu, nếu không thì bà cứ đợi cái số tiền bay ra khỏi túi của mình đi."

Việt Minh thản nhiên đáp lại sau đó quay lưng rời đi trước.

Cậu ta vừa bước đi thì bị bà ta lao tới trước mặt chặn lại, nhìn trước nhìn sau không có người nào mới móc một tờ 500k đút vào túi quần của cậu ta, thỏa thuận của hai bên đã được thành lập, giờ đây chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể hoàn thành nghi lễ này.

Quay trở lại đại sảnh của lễ tang bà đồng tiến hành tung kinh đọc thần chú, cơ thể lại ở trong tình trạng co co giật giật, chỉ một lúc sau lại trở lại bình thường kết quả vẫn như cũ không thể mời được mẹ của Khánh An về.

Bố của Khánh An chỉ còn cách bỏ thêm hai tờ 500k nữa vào túi áo bà ta, nếu lần này còn không được chỉ có thể bất lực bỏ qua nghi lễ này thôi.

Bà đồng nhận tiền sau đó lại làm phép, lần này để tăng thêm khả năng gọi hồn, bà ta gọi thêm cả người nhà vào cùng tham gia lễ gọi hồn, Việt Minh cũng tham gia với tư cách là một cậu con rể ở tương lai, mặc dù có sự ngăn cả của hai cô chú của mình, nhưng ý cậu ta đã cương quyết họ cũng chỉ đành nhận lời nghe theo cậu ta một lần.

Bà thầy cúng ngồi ở giữa chiếu, xung quanh có năm người quây thành vòng tròn, làm hành động chắp tay niệm phật ngay ngắn.

Bà thầy cúng lại đọc thần trú lần nữa, cùng lúc này phía Việt Minh có phản ứng, cậu ta bắt chước y hệt bà ta làm hành động giống như điện giật chỉ thấy sau đó thái độ của cậu ta trở nên khác thường như một người trưởng thành.

Thấy nghi lễ gọi hồn thành công, cả gia đình nhà Khánh An quây lại gần cậu ta hỏi thăm.

" Mình à, mình biết tôi là ai không ?"

Bố của Khánh An lại gần khẽ hỏi.

" Ông Phúc, tôi có già nhưng đâu có đãng trí, sao mà không thể nhớ ra được tên của ông."

" Đã bảo ở nhà hút ít thuốc lào thôi mà không chịu nghe."

Việt Minh giọng khàn khàn lên tiếng đáp lại.

Ông Phúc nghe được những lời này không giấu nổi xúc động ôm chặt cậu ta, như đang ôm vợ của mình.

Cái mùi thuốc lào bám trên áo của ông già này khó ngửi muốn chết, nếu không phải muốn làm tròn vai diễn làm cho Khánh An vui, thì còn lâu cậu ta mới để cho ông ta ôm mình.

" Nào con gái, ra gặp mẹ con lần cuối đi nào."

Buông tay ra khỏi cơ thể của Việt Minh, ông Phúc kéo con gái mình lại gần nói chuyện với cậu ta.

" Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm."

Khánh An chạy đến ôm chặt lấy Việt Minh nức nở khóc.

Cái mùi thơm trên cơ thể của người con gái này thật dễ chịu, khiến cho cậu ta ngửi bao lâu cũng không thấy chán, mặc dù rất muốn được tận hưởng cảm giác hạnh phúc này lâu hơn một chút, nhưng hiện giờ vai diễn còn chưa kết thúc, Việt Minh chỉ còn cách ngậm ngùi nuối tiếc cắt đứt cảm giác hạnh phúc này lại.

" Con gái à, sau này mẹ không thể nào nặn bánh trôi cho con ăn được nữa rồi, nhưng sau này cậu con rể này sẽ thay mẹ làm chuyện đó cho con."

Việt Minh cất giọng the thé như một người phụ nữ mở miệng cười nói.

" Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bảo cậu ta sẽ làm chồng con ?"

Khánh An đỏ mặt ngượng ngùng hỏi lại.

" Mẹ và cái thằng nhóc này hợp mệnh với nhau, mẹ cảm thấy ngoài nó ra không còn ai có đủ tư cách chăm sóc cả đời này cho con, nếu con không đồng ý thì mẹ cũng không thể nào yên tâm mà lên đường được."

Việt Minh mở miệng nói.

" Con đồng ý với mẹ, mẹ bảo gì con đều nghe hết."

Khánh An gật đầu liên tục đồng ý với mẹ mình, nếu đây là di nguyện cuối cùng, cô bé buộc phải làm theo, mà không được phép từ chối.