Chương 14: Săn ma

Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Việt Minh cảm thấy trong người tinh thần sảng khoái, cảm giác so với ngày hôm qua sức mạnh đã có sự thay đổi rất lớn.

[ Túc chủ, quá trình thôn phệ Linh Năng Châu đã thành công, chúc mừng ngài nhận thêm 0.5 điểm tinh thần lực, điểm tinh thần lực của ngài hiện tại là 1.3, phạm vi tầm nhìn mở rộng bán kính 130 mét.]

Tầm nhìn được cải thiện, sức mạnh của tinh thần công kích lại được gia tăng, cho dù gặp đám yêu ma quỷ quái kia cũng không cần phải lo sợ không đánh lại chúng.

Nghĩ lại chuyện đêm qua gặp phải mẹ của Khánh An, lỡ đánh chết linh hồn bà ta, Việt Minh không biết có nên nói chuyện này cho cô bé biết hay không.

" Hôm qua ngươi nói mẹ của Khánh An là ma quỷ, ngươi mau giải thích rõ ràng mọi chuyện đi ?"

Việt Minh mở miệng tra hỏi.

[ Túc chủ, hay là để những con người ở đây giải thích cho cậu trước thì sẽ tốt hơn.]

Nghe hệ thống nói vậy, Việt Minh chỉ có thể đi hỏi những người già ở xung quanh đây, mà người đầu tiên cậu ta muốn hỏi đó chính là ông già ở giường đối diện.

" Ông ơi, cháu có chuyện muốn hỏi ?"

Việt Minh lễ phép mở miệng hỏi.

" Cháu muốn hỏi chuyện gì ?"

Ông già mỉm cười đáp lại.

" Ma là gì vậy ông ?"

Nghe câu hỏi này mà ông già cả người như cứng đơ lại, mới sáng sớm thằng bé này đã đề cập đến như thứ dơ bẩn không ai dám nghĩ đến, khiến cho ông ta có chút dự cảm không lành về chuyện đã xảy ra với cậu ta.

" Cháu nhìn thấy ma rồi sao ?"

Ông già lấy lại bình tĩnh khẽ hỏi.

Nhìn biểu cảm của ông già này có vẻ rất sợ khi nghe đến từ " MA", Việt Minh càng không thể nào nói rõ ràng mọi chuyện được, lỡ làm ông ấy lên cơn đau tim mà chết thì không hay chút nào.

" Hôm qua người nhà của cháu trước khi về đã căn dặn nửa đêm không được ra ngoài, nếu không bị ma quỷ bắt cóc là khỏi về nhà luôn."

Việt Minh mở miệng nói.

Nghe cậu ta nói như vậy, ông già mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tò mò về sự hù dọa của người lớn, làm ông ta cứ tưởng trong bệnh viện này có thứ dơ bẩn nào đó ở gần đây mà có ý định muốn xuất viện.

" Cháu à, cháu còn nhỏ tốt nhất không nên biết những chuyện đó, biết rồi nửa đêm sẽ nằm ác mộng không ngủ được đâu."

Ông già xoa đầu cậu ta mỉm cười khẽ khuyên.

Đúng như những gì mà Việt Minh suy đoán từ trước, những người này đều sợ ma quỷ nên không giám nói ra mọi chuyện cho cậu ta biết.

[ Túc chủ, ma quỷ chính là những vong hồn người đã chết, sau khi chết chúng sử hữu sức mạnh linh năng vô cùng to lớn, tùy thuộc vào oán khí lúc chết tụ lại mà có thể có được những loại sức mạnh linh năng khác nhau.]

Đại khái Việt Minh cũng hiểu khái niệm về ma quỷ, nếu có thể giết được nhiều ma quỷ hơn nữa thì có thể nâng cấp được điểm tinh thần lực, đây đúng là một chuyện rất tốt.

Nhưng tìm ma quỷ ở đâu đây, ngày hôm qua khó khăn lắm mới săn được một con ma, không biết trong viện còn có con ma nào khác không nữa.

Đang đi dạo trên hành lang của bệnh viện, Việt Minh thấy có anh bạn trẻ trọng bộ dạng một tay bị bó bột đang ngồi bấm điện thoại cứ cười đến ngây dại như một kẻ điên.

Đến lại gần thì cậu ta phát hiện anh bạn này đang xem video tiktok của một chị gái xinh đẹp đang mặc đồ bơi nhảy nhót đầy khiêu gợi.

" Chú ơi.''

Việt Minh ngồi bên cạnh hét to vào tai anh bạn này khiến anh ta giật mình suýt chút nữa làm rơi cái điện thoại xuống đất.

" Thằng quỷ nhỏ, mày làm cái gì vậy, có tin tao tét mông của mày không ?"

Chàng thanh niên này tức giận mắng xối xả cho Việt Minh một trận.

" Chú ơi, chú cho cháu mượn điện thoại của chú dùng một chút được không ?"

Việt Minh lễ phép cầu xin.

" Tại sao tao phải cho mày mượn, còn không cút, tao sẽ tét mông thật đấy !"

Chàng thanh niên cau mày cất giọng xua đuổi.

" Chú mà không cho cháu mượn là cháu hét lên cho mọi người biết là chú xem mấy cô đang mặc đồ bơi nhảy nhót đấy !"

Việt Minh hét lớn nói.

Chàng trai này nghe cậu ta nói vậy chỉ đành bịt miệng cậu ta lại, nếu để người khác nghe thấy thì xấu hổ muốn chết.

" Tao chịu thua thằng ranh con nhà mày rồi đấy, nói cho tao biết mày muốn mượn điện thoại của tao để làm gì ?"

" Có phải định mượn để đánh Liên Quân, Free Fire đúng không ?"

Chàng trai trẻ cười trêu đùa nói.

Việt Minh cầm điện thoại không có vào chơi game mà vào mục Google, ngón tay nhỏ bé nhanh thoăn thoắt, chớp mắt đã tìm được thông tin mà cậu cần tìm.

Chàng trai trẻ bên cạnh thấy mục thông tin cậu ta tìm kiếm trên mạng mà không khỏi sững người, trẻ con thời nay vậy mà thích tìm hiểu mấy chuyện tâm linh, chắc ở nhà bố mẹ chiều hư quá cho chúng xem mấy bộ phim kinh dị đây mà.

Tìm kiếm được thông tin mình cần, Việt Minh lễ phép chào tạm biệt sau đó quay lưng quay trở về bệnh viện.

Nằm ở trên giường, cậu ta rất háo hức về chuyến đi săn ma tối hôm nay, theo những gì thông tin ở trên mạng thì ma ở trong bệnh viện thường xuất hiện ở khu vực nhà xác hoặc trong các thang máy, thời gian chúng lui tới thương là các khung giờ vào ban đêm từ 12 giờ đêm đến 3 giờ sáng, hi vọng chuyến đi tối nay sẽ thu hoạch được thứ gì đó.

Thời gian hiện giờ đã là mười rưỡi trưa, hôm nay các cô y tá mua cơm hộp cho cậu ta, sau khi dùng cơm xong, cậu ta liền đi ngủ một giấc thật ngon, chiều đến vẫn còn nhiều chuyện mà cậu cần phải làm.

Ba rưỡi chiều, Việt Minh tỉnh dậy, nhảy xuống giường đi ra khỏi phòng hướng về vị trí thang máy mà đi đến.

Bấm thang máy đi xuống tầng một, Việt Minh rời khỏi tòa nhà của bệnh viện đi ra ngoài hít thở khí trời.

Nhìn tổng thể bệnh viện gồm ba tòa nhà cao mười tầng được nối với nhau theo hình chữ u, trung tâm của ba tòa nhà là một đại phun nước rất đẹp, xung quanh khoảng sân rất rộng, có nhiều cây xanh rất lớn, cũng có rất nhiều ghế đá để mọi bệnh nhân có thể ngồi nghỉ ngơi.

Trong túi còn tờ hai mươi nghìn đồng mà cô Ly hôm trước có đưa cho cậu ta, nếu cảm thấy đói cậu có thể dùng số tiền này mua đồ ăn vặt để ăn.

Đôi chân nhỏ bé tung tăng chạy đến khu vực căn tin ở trong bệnh viện, Việt Minh mua một gói bim bim chỉ với giá tám nghìn đồng.

Vừa ăn bim bim, Việt Minh vừa đi dạo xung quanh bệnh viện, nhờ những người lớn chỉ đường mà cậu ta tìm được khu vực của nhà xác bệnh viện.

Hiện tại nhà xác đang tấp nập người đứng ở ngoài, trước cửa có một đám bác sỹ y ta đang đẩy một giường bệnh chở người được đậy khăn trắng, phía sau còn có những người dân bình thường khác khóc trông rất đáng thương.

Tinh thần lực dò xét mọi chuyện ở trong khu vực nhà xác, Việt Minh thấy rõ xác chết là một ông cụ tuổi cao, xung quang người nhà khóc tiễn biệt ông cụ này lần cuối trước khi đem vào hỏa thiêu.

" Linh hồn người chết bình thường thì thu được nhiều điểm linh lực không ?"

Việt Minh mở miệng khẽ hỏi.

[ Chỉ thu được số điểm rất ít, muốn thu nhiều phải tìm những linh hồn có nhiều oán khí, oán khí càng cao điểm tinh thần lực thu về càng nhiều.]

Theo như gì mà hệ thống nhắc nhở, xem ra không phải con ma nào cũng thu được nhiều điểm tinh thần lực, nhưng muốn tìm được con ma lợi hại vẫn nên đi tìm chỗ khác thì tốt hơn.

Mà đêm buông xuống, Việt Minh lại tỉnh dậy, ngước nhìn lên đồng hồ đã là mười hai giờ đêm, thời điểm này thích hợp cho ma quỷ hành động, đợi mãi mới được đến đêm, chỉ mong chuyến đi lần này không phải trở về công cốc.

Đi khắp các ngõ ngách của tòa nhà này mà không có phải ứng gì đặc biệt xảy ra, Việt Minh chỉ còn cách đi đến các tòa nhà khác kiểm tra thử xem, thật may mắn cho cậu ta hôm nay cũng nhìn thấy hiện tượng dị thường báo hiệu có sự tồn tại ma quỷ.

Ở tòa nhà bên cạnh tòa nhà cậu ta đang ở, tại tầng bảy có thấy bóng đèn chập chờn giống hệt với lúc gặp ma nữ ngày hôm qua.

Không một chút do dự, Việt Minh chạy một mạch thẳng về khu vực tòa nhà có dị tượng, bấm thang máy đi lên tầng thứ bảy kiểm trang thử xem.

Tầng thứ bảy này đã bị bỏ hoang một thời gian rất dài, xung quanh khắp nơi đều có mạng nhện bám bẩn, được cái đèn điện đều hoạt động bình thường, chỉ có điều lúc này đèn sáng nhấp nháy như đang bị hỏng, khí lạnh khắp nơi tràn ra tạo nên một cảnh tượng u ám đến rợn người.

Cảm nhận được tiếc bước chân đang tiến lại gần, Việt Minh vội núp trong một căn phòng bỏ hoang ở gần đó ngó ra ngoài quan sát mọi chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Chỉ thấy sau đó thấy ba người thanh niên hai nam một nữ chạy đang chạy hộc mạng giống như bị chó đuổi, nét mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi, vội bấm hết các cửa thang máy nhưng không thang máy nào hoạt động, bóng đèn thì bật tắt liên tục nhìn mà nhức hết cả mắt.

[ Túc chủ, tôi phát hiện có dao động Linh Năng.]

" Không cần ngươi phải nhắc, mắt ta đâu có mù."

Việt Minh thản nhiên đáp lại.

Tiếp tục nhìn về phía đám thanh niên ba người kia thử ba thang máy đều không hoạt động được, cũng may đến thang máy cuối cùng cũng chính là thang máy mà Việt Minh vừa đi lên thì lại hoạt động được.

Ngay sau khi mở được thang máy cả ba người mừng như điên ấn thang máy rời khỏi khu vực tầng bảy tràn đầy sự ma quái này.

Sau khi đám người này đi thì đèn điện lại sáng bình thường, nhưng khi Việt Minh bước ra đèn lại sáng nhấp nháy tái hiện lại một khung cảnh ma quái như lúc trước.

Cất bước thong thả đi khắp nơi trong cái tầng bỏ hoang này, Việt Minh phát hiện ra một dãy thang máy khác, dãy thang máy như bị chập điện, cả bốn thang máy đều đóng mở liên tục không có dấu hiệu dừng lại, giống như đang bị chập điện.

[ Túc chủ, ngài đang ở rất gần dao động Linh Năng.]

Cất bước về phía thang máy số ba, bên trong đèn sáng nhấp nháy nhức hết cả mắt, sau khi bước vào bên trong, không cần ấn nút thang máy cũng tự đóng cửa, mà một khi cửa thang máy đóng lại, cho dù có ấn bất kỳ nút nào cũng không thể mở ra được, như thể nó đang muốn nhốt cậu ở lại cho đến khi ngạt thở mà chết.

Đèn điện lại tắt, lúc bật lại không chỉ có mình Việt Minh mà còn có một người phụ nữ mặc đồ đỏ tóc trải dài đến gót chân lơ lửng trong không trung, tay chân trắng bệch không có một tia máu, trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.

" Cháu chào cô ạ"

Việt Minh vẫy bàn tay nhỏ bé, ngước đầu nhìn người phụ nữ này mỉm cười thân thiện.

Người phụ nữ cúi đầu nhìn Việt Minh đồng tử màu trắng không thấy con ngươi, lệ chảy thành máu cười cười khóc khóc quỷ dị đến rợn người.

Thấy phụ nữ này cười lại với mình, Việt Minh ôm bụng phì cười, đã vậy còn cười to hơn cả cô ta khiến cô ta cảm thấy có chút lo sợ.

Đèn lại tắt, bên trong thang máy rung chuyển dữ dội như có một cuộc ẩu đả nào đó đang xảy ra, chỉ khoảng độ 5 phút sau thang máy mở ra, đèn cũng sáng trở lại.

Từ trong thang máy, Việt Minh trên tay cầm một viên linh châu phát ra quang sắc lục bích quỷ dị.

Đem viên linh châu này vào không gian hệ thống, thời gian thôn phệ sẽ mất sáu tiếng đồng hồ, Việt Minh chỉ có thể chờ đợi kết quả.

Trước khi về phòng ngủ cậu ta phải kiểm tra lại cho chắc chắn, xem còn có con ma nào đi lạc quanh đây nữa không.

Đi một đoạn đường thì cậu ta lại nghe được tiếng trẻ con cười khúc khích, tiếng cười này phát ra từ cuối hành lang bên trái.

Lại cất bước chạy theo tiếng cười, Việt Minh bước đến gian phòng số 13, bên trong phòng khắp nơi là mạng nhện bẩn thỉu, trên chiếc giường bệnh nhân ở gần đó có hai đứa con nít độ khoảng bảy tám tuổi, một trai một gái đang nằm sấp trên giường chơi oẳn tù tì, vừa chơi vừa cười đùa vui vẻ.

Hai đứa trẻ này giống hệt với người phụ nữ váy đó kia, sắc mặt trắng bệch, lại có cơ thể gần như trong suốt, nhất định không phải là người sống rồi, ở đây ngoài Việt Minh ra đâu còn có người nào khác sống ở cái nơi bẩn thỉu này.

" Hai anh chị, chơi oẳn tù tì vui quá nhỉ, cho em chơi chung với."

Việt Minh nằm sấp lên giường ở giữa hai đứa con nít này, hai tay chống cằm cười thân thiện nói.

Hai đứa con nít vừa nhìn thấy cậu ta ở bên cạnh sắc mặt trở nên hoảng sợ vô cùng, vội chạy về phía tường để chạy trốn.

Bé trai chạy xuyên tường trước, còn bé gái bị Việt Minh nắm được tóc không cho chạy đi.

" Đừng có chạy mà, ở lại đây chơi với em đi mà."

Việt Minh cười khúc khích như một tiểu quỷ.

Đứa bé gái sợ quá, chạy thật nhanh kéo theo Việt Minh ở phía sau, đến gần bức tường thì cô bé đi xuyên tường bỏ lại cậu ta ở một mình trong cái phòng bỏ hoang này.

[ Túc chủ, tại ngài không giết hai hồn ma này nên mới để chúng chạy thoát đấy.]

"Như ngươi nói, ma cũng có ma tốt, ma xấu, hai anh chị ma này không có hại ai, chỉ muốn được tự do vui chơi, nên không nhất thiết ta phải giết họ."

Việt Minh bật cười đáp lại.

Quay đầu ra khỏi căn phòng bỏ hoang, mọi thứ ở trong hành lang trở lại bình thường, có lẽ sẽ không còn con ma nào khác, nhưng để cho chắc Việt Minh vẫn phải kiểm tra lại.

" Các bạn ma ơi, các bạn đâu rồi, ra đây chơi với mình này."

Việt Minh hét to một tiếng, ngoài âm thanh của cậu ta vang vọng lại thì không còn bất kì dấu hiệu nào bất thường xảy ra.

"Hôm nay thu hoạch được một viên linh châu đã là không tệ rồi, cũng nên đến lúc quay về phòng đi ngủ thôi."

Việt Minh khuôn mặt hài lòng, chắp hai tay sau lưng như ông cụ non cất bước rời đi khỏi khu vực tầng bảy, ấn thang máy bắt đầu hành trình quay trở về giường bệnh của mình.