Chương 2: Chuẩn bị cho ngày tận thế ( tiếp )

Theo chân Trung Dũng lên thang máy, Việt Quốc được đưa đến tầng thứ mười và cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Việt Quốc đã ngửi thấy mùi xì gà thơm phức tỏa ra từ căn phòng trước mặt, đây là mùi thơm đặc chưng của loại Vegas Robaina nhập từ Cuba là loại vô cùng đắt đỏ, mỗi điếu giá trị lên tới cả trăm đô, đủ thấy độ chịu chơi của người ngồi trong phòng đấy.

Bên trong phòng là một không gian nội thất không khác gì khách sạn năm sao, khắp nơi đều sử dụng nội thất bằng gỗ cao cấp.

Các đó không xa có một bàn làm việc bày biện rất nhiều giấy tờ, tại đó có một người đàn ông lớn tuổi đang ngả lưng trên một chiếc ghế xoay, hai chân vắt lên bàn đáng chậm rãi rít từng hơi xì gà thổi ra làn khói thơm phức khắp phòng.

Ông già này tên là Việt Bình, là ba ruột của Việt Quốc, mười năm trước đã được Việt Quốc sắp xếp cho ở khu vực doanh trại này, phạm vi hoạt động của lão cũng được hạn chế, lão muốn đi đâu cũng được nhưng không được phép rời khỏi làng, đây là mệnh lệnh đặc biệt mà Việt Quốc giao cho Trung Dũng và toàn thể anh em ở đây thực thi.

Cũng vì cái lệnh đặc biệt này mà ngày nào ông Việt Bình cũng không thấy vui, thậm chí có lúc ông ta chán quá chỉ muốn chết quách đi cho xong, nếu không phải Trung Dũng nhiều lần ngăn cản thì có lẽ lúc này Việt Quốc cũng không có cơ hội để gặp mặt nói chuyện với ông ta.

" Ba, con quay lại rồi đây."

Việt Quốc mỉm cười cúi đầu chào hỏi.

" Mười năm trời, mày bỏ tao ở cái nơi quỷ quái này, ngay cả khi mẹ mày mất, mày cũng không về, vậy tại sao hôm nay lại vác mặt về gặp tao."

Ông Việt Bình vừa nhìn thấy anh ta quay trở lại liền tỏ thái độ cọc cằn.

" Con biết là con có lỗi với mẹ, có lỗi với ba, nhưng xin ba hãy hiểu cho con, tất cả những chuyện con làm đều là vì tương lai của cả thế giới này."

Việt Quốc trầm giọng mở miệng đáp lại.

" Tương lai của thế giới này thì có chuyện gì đáng để cho mày lo hơn cả việc quay về thắp cho mẹ mày một nén nhang."

Ông Việt Bình nghe không lọt tai phẫn nộ quát.

" Tận thế sắp đến rồi, những gì con có thể làm thì cũng đã làm rồi."

" Tương lai hai đứa trẻ đều trông cậy vào ba và tất cả mọi người."

Việt Quốc quỳ xuống đất dập đầu ông ta ba cái sau đó đứng dậy cùng Trung Dũng rời khỏi phòng.

Ông Việt Bình không thèm để tâm đến những lời nói nhăng nói quậy của con trai mình, tiếp tục chìm vào trong cơn phê cùng những điều xí gà của mình.

Bên ngoài Trung Dũng vừa đi song song với Việt Quốc trong lòng có lời muốn nói nhưng không thể nói ra được, Việt Quốc ánh mắt cũng rất nhạy bén cũng đã ngầm hiểu được những suy nghĩ trong lòng của cậu thanh niên này, đến giờ phút này cậu ta chỉ mong nghe được đáp án chính xác từ miệng của Việt Quốc.

" Những gì tôi với nói lúc nãy với cha tôi hoàn toàn là sự thật, cậu không có nghe lầm đâu, thế giới này ba ngày nữa sẽ bước vào kỷ nguyên tận thế."

Việt Quốc mở miệng khẳng định lại một lần nữa.

" Đội trưởng à, trò đùa này cũng đi quá xa rồi đấy, thế giới đang yên bình sao có thể có tận thế xảy ra được, không lẽ còn có chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra sao."

Trung Dũng khuôn mặt hài hước bật cười nói.

" Tin hay không thì tùy cậu, chỉ cần đợi thêm ba ngày nữa thôi cậu sẽ biết được những lời tôi nói có phải là sự thật không."

Việt Quốc sắc mặt nghiêm túc đáp lại.

Trung Dũng hiện tại không dám tin vào những lời những gì mà Việt Quốc vừa nói, cậu ta cũng không thể tưởng tượng ra được nếu ngày đó xảy ra thế giới này sẽ trở nên tối tăm tới mức nào.

" Phải rồi, tôi có chuẩn bị một ít vũ khí đặc biệt dành riêng cho những người đạt đến cấp độ siêu phàm, nhưng số lượng có hạn chỉ có năm kiện, cậu mau tập hợp đủ năm người mạnh nhất đến đây cho tôi."

Việt Quốc mở miệng truyền lệnh.

Trung Dũng nhận lệnh sau đó cất bước rời đi tập hợp tất cả mọi người đủ điều kiện đến gặp anh ta.

Cùng lúc này Việt Quốc nhún người bay ra khỏi đại sảnh khu D, bay đến vị trí đại sảnh khu A đáp đất tại khu vực cốp ô tô, sau khi mở cốp lấy ra một bọc dài màu đen thì quay lưng bay lên trời quay trở lại khu vực đại sảnh khu D tập hợp với tất cả mọi người.

Tại đại sảnh khu D, tính cả Trung Dũng còn có thêm bốn người nữa gồm hai nam hai nữ, ai nấy cũng đều là trai xinh gái đẹp, nhưng vẫn toát phong thái của người trong quân đội, vừa nhìn thấy Việt Quốc họ liền đứng nghiêm làm hành động chào cờ kính chào trước mặt anh ta.

"Đây là những người thông qua huyết thanh X, trở thành người siêu phàm mạnh nhất sao ?"

Việt Quốc mở miệng hỏi trước.

" Đội trưởng để em giới thiệu qua cho anh thông tin của từng người."

" Đầu tiên là Minh Hoàng đột phá siêu phàm bậc ba, năm nay đã 19 tuổi, có thể đánh ra một quyền với sức mạnh lên tới 500 kg, thức tỉnh năng lực hóa thú, khi hóa thú có thể đánh ra một quyền hơn 700 kg."

Trung Dũng chỉ tay vào anh chàng cao lớn hơn một mét tám trong bộ đồ màu đen, lên tiếng giới thiệu.

" Xin chào đội trưởng, em là Minh Hoàng, từ nay về sau xin anh hãy chiếu cố nhiều hơn."

Minh Hoàng bước đến cúi chào mở miệng tươi cười chào hỏi.

" Khả năng hóa thú của em là loài động vật gì, có thể cho anh xem được không ?"

Việt Quốc mỉm cười khẽ hỏi.

" Khả năng của e là hóa gấu, nhưng giới hạn tối đa chỉ được 45 phút, muốn sử dụng lại lần nữa phải đợi thêm 1 tiếng đồng hồ."

" Để em biểu diễu qua cho anh xem."

Minh Hoàng nói xong liền thể hiện màn biến thân, chỉ thấy sau đó anh chàng này biến thành quái vật nửa người nửa gấu, chiều cao đã đạt gần đến ba mét mỗi bước đi của anh ta giống như có sức nặng ngàn cân khiến cho mặt đất nơi anh ta đứng biến dạng.

" Rất tốt, rất tốt, nếu sở trường của e là sức mạnh thể chất, vậy anh sẽ tặng cho em một cặp móng vuốt được chế tạo từ hợp kim đặc biệt, vũ khí này từ nay cứ gọi là Thiết Hùng Trảo Đi."

Việt Quốc tươi cười nói, sau đó đem cặp móng vuốt kim loại sắc bén ném cho Minh Hoàng sử dụng, có vũ khí này trong tay anh chàng này sẽ còn mạnh hơn nữa, đủ sức để đương đầu với các mối nguy hiểm trong tương lai.

Minh Hoàng nhận vũ khí liền gắn vào hai tay mình, cặp móng vuốt sắc bén này dài gần 50 cm khi đeo nó trên tay, cậu ta có thể cảm giác được bất kì vật nào ở trước mặt đều bị cậu ta cắt đứt.

" Ngoài vũ khí loại móng vuốt ra, tôi còn bốn loại vũ khí nữa lần lượt là một thanh katana, một cặp súng lục, một khẩu súng trường và một chiếc roi, nếu trong số các cô cậu ở đây ai cảm thấy món vũ khí nào phù hợp với mình thì cứ việc bước lên đây lựa chọn."

Việt Quốc mở miệng nói tiếp.

" Anh Dũng, tụi em nhường anh lên chọn trước đấy."

Nghe các đội viên còn lại đã có ý nhường cho mình, Trung Dũng chỉ có thể gật đầu tiếp nhận lời mời này của bọn họ.

Bước lên phía trước, Trung Dũng nhìn qua một lượt những vũ khí mà Việt Quốc đưa cho mình, ngay sau đó nhặt thanh katana lên, bao năm này cậu ta thường tập luyện với kiếm, ước mơ có được một cây kiếm xịn, nay cuối cùng cũng có thể thực hiện ước mơ đó được rồi.

Vừa cầm thanh kiếm này lên, lưỡi kiếm này liền dẫn diện bắn ra các tia điện khắp nơi khiến cho bóng đèn xung quanh bị cháy, những đội viên còn lại đều cảm thấy sợ hãi vội lùi lại phía sau.

" Vũ khí mà anh tạo ra được lấy từ kim loại đặc biệt trong thiên thạch ngoài vũ trụ, có tính năng cộng hưởng với các nguyên tố, có thể gia tăng sức mạnh nguyên tố cho người sử dụng."

" Trung Dũng là siêu phàm bậc năm, lại thức tỉnh nguyên tố sét cho nên khi cầm vào kiếm mới xảy ra hiện tượng cộng hưởng."

Việt Quốc mở miệng giải thích.

Trung Dũng nghe đến đây, liền vội khống chế sức mạnh của mình lại, nếu còn xả tia điện lung sẽ gây nguy hiểm tới những người xung quanh.

Sau khi Trung Dũng lựa chọn xong, những người còn lại vội chạy lên phía trước lựa chọn một kiện vũ khí cho mình.

Thanh Hà, siêu phàm bậc 3, thức tỉnh nguyên tố lửa, lựa chọn cặp súng lục.

Tuyết Ly, siêu phàm bậc 4, thức tỉnh nguyên tố băng, lựa chọn roi kim loại.

Trung Kiên, siêu phàm bậc 3, thức khả năng hóa thành người chim, lựa chọn súng lục làm vũ khí.

" Đội trưởng có phải anh nên nói rõ cho tụi em biết, những vũ khí và huyết thanh này lấy ở đâu có được không?, liệu có thật sự có ngày tận thế như những gì mà anh Dũng vừa đề cập tới."

Thanh Hà mở miệng hỏi trước.

" Về chuyện huyết thanh và vũ khí anh lấy từ đâu thì không thể nói cho các em biết được, nhưng chuyện tận thế sắp xảy ra hoàn toàn là sự thật, công sức 10 năm nay của anh vào cô nhi viện này chính là muốn đào tạo ra thật nhiều người siêu phàm phục vụ cho chiến tranh sau này."

Nghe Việt Quốc nói như vậy, tất cả mọi người đứng ở đây đều cảm thấy lo lắng, trong lòng họ tự hỏi nếu tận thế thật sự xảy ra liệu họ có khả năng chống lại mối nguy hiểm đó không nữa.

Những gì Việt Quốc có thể làm cũng đã làm rồi, tương lai của toàn bộ con dân Việt Nam cũng như toàn bộ thế giới đều trông cậy vào tất cả bọn họ.

Ngay sau khi đưa đồ xong, Việt Quốc cũng không tiện ở lâu làm phiền họ mà trực tiếp quay về phòng trọ gặp ba mẹ con Thanh Huyền, cậu ta đi lâu như vậy hẳn là vợ cậu ta rất lo lắng.

Vừa quay về phòng thì Việt Quốc đã thấy Thanh Huyền đang đứng ở ban công đợi cậu ta quay về.

Vừa nhìn thấy chồng mình quay lại Thanh Huyền cảm thấy rất vui vội chạy đến ôm chặt lấy cậu ta, trao cho cậu ta một nụ hôn.

Việt Quốc nhìn thấy vợ mình trong lòng lại rất vui, đáp lại tình cảm của cô ấy bằng một nụ hôn nồng cháy, hai người dây dưa với nhau rất lâu trước ban công mới chịu dừng lại.