Chương 1: Chuẩn bị cho ngày tận thế

Hà Nội, thứ 6 ngày 13 tháng 7 năm 2023.

Thuộc dự án The Golden Seed tọa lạc tại số 22 – 24 hàng bài, Quận Hoàng Kiếm, Hà Nội, là một cao cấp được phát triển bởi một công ty nước ngoài, là ước mơ của bao nhiêu người tích góp cả đời cũng không có được, căn hộ đắt đỏ như vậy cũng chỉ có giới thương gia có điều kiện kinh tế khá giả cũng mới có được.

Tại tầng mười hai của dự án này là căn hộ sang trọng của một cặp vợ chồng trẻ sinh sống.

Anh chồng là một chàng thanh niên tên Nguyễn Việt Quốc, năm nay đã 36 tuổi, là một doanh nhân thành đạt, sở hữu rất nhiều bất động sản đắt đỏ.

Cô vợ tên là Phạm Thị Thanh Huyền, năm nay đã 32 tuổi, là nữ doanh nhân trẻ tuổi từng tốt nghiệp chuyên ngành thời trang tại một trường đại học có tiếng ở mỹ, nay là chủ của một Shop thời trang tại Quận Hoàn Kiếm cách công ty của Việt Quốc không quá xa.

Trước đây cả hai người họ từng là bạn học của nhau, quen biết nhau tại nước ngoài, cuối cùng kết hôn với nhau cùng nhau trở về Việt Nam lập nghiệp, hiện tại cả hai người đều đã có hai đứa con khóm khỉnh, đứa lớn tên là Nguyễn Việt Minh năm nay vừa tròn ba tuổi, đứa nhỏ là Nguyễn Thị Kiều Ánh năm nay tròn một tuổi rưỡi, gia đình bốn người lại có điều kiện kinh tế khá giả, đây có lẽ ước mơ của nhiều cặp nam nữ khao khát muốn có được.

Hiện giờ Hà Nội chiều mưa đang rất to, rất nhiều tuyến phố vì bị ngập lụt mà dẫn tới ùn tắc giao thông.

Ở trong căn hộ Việt Quốc và Thanh Huyền đang tấp bật dọn đồ đạc của mình chuẩn bị cho một chuyến đi xa.

"Chờ sáng mai khi trời tạnh mưa, đi không được sao ?"

Thanh Huyền một tay kéo vali một tay ẵm đứa nhỏ, thái độ không vui chút nào, mở miệng nói.

"Ngày ấy sắp đến rồi, nếu chúng ta không kịp chuẩn bị tương lai cho các con thì sao có thể yên tâm rời đi được."

Việt Quốc thái độ khẩn trương một tay kéo vali, tay còn lại kéo tay đứa lớn ra khỏi nhà trước.

Ý của chồng đã quyết, Thanh Huyền chỉ còn cách nghe theo mà ẵm đứa nhỏ hơn đi ra khỏi cửa nhà, trước khi đi cô gái này còn không quên nhìn lại tổ ấm của mình lần cuối, từ nay về sau sẽ không quay lại nơi này một lần nào nữa.

"Đi thôi em, đến lúc chúng ta phải lên đường rồi."

Việt Quốc trong khi đợi thang máy, từ xa khẽ giục vợ mình.

Thanh Huyền nghe lời chồng của mình cất bước rời đi khỏi khu vực căn hộ mà tiến lại vị trí của anh ta cùng chờ đợi thang máy.

Chỉ mất vài phút, thang máy đã đi lên tới tầng mười hai, cùng lúc này gia đình cả bốn người vào bên trong ấn nút di chuyển xuống tầng hầm.

Tại khu vực tầng hầm họ tìm đến một chiếc Mercedes Benz màu đen thuộc dòng mới nhất hiện nay, bấm chìa khóa mở cửa cho ba mẹ con vào trước, sau đó mới vào sau mở khóa xe bắt đầu lại xe rời khỏi nơi này.

Trên đường đi đứa con gái út cứ khóc mãi làm Thanh Huyền tốn không ít công sức để dỗ dành được nó.

Việt Quốc tập trung lại xe, sau ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã lái xe ra khỏi khu vực Hà Nội tiến về cầu Thăng Long, đi đến đây mới chỉ là nửa chặng đường, vẫn còn nửa chặng đường nữa mới có thể đến đích được.

"Mình à, chúng ta còn bao nhiêu thời gian ?"

Thanh Huyền khuôn mặt u buồn trầm giọng khẽ hỏi.

"Còn ba ngày, mười hai tiếng nữa."

Việt Quốc vừa lại xe vừa mở miệng đáp lại.

"Vậy là chúng ta chỉ còn có thể ở bên con ba ngày nữa thôi sao."

Thanh Huyền ôm hai đứa con của mình vào lòng nức nở khóc, hai đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện thấy mẹ mình khóc chỉ biết òa khóc theo.

Việt Quốc thái độ vô cứng rắn, tiếp tục lái xe, vì tương lai của các con tuyệt đối không thể mềm lòng được.

Lái xe thêm hai giờ đồng hồ nữa cuối cùng gia đình của cả bốn người đến làng Đồng Láng, đây là một trong những ngôi làng nổi tiếng với những truyền thuyết ma ám nổi tiếng của Việt Nam, cách địa phận Hà Nội hơn 30 kilomet

Bước vào trong làng lúc này trời đã âm u mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng khắp nơi đều là sương mù, không có bóng người đi qua, tạo nên cảnh tượng rùng rợn như trong các bộ phim kinh dị.

Đi qua khu vực nghĩa trang của làng cuối cùng xe của Việt Quốc đã dừng lại tại một trại trẻ mồ côi diện tích hơn 1000 m2, là nơi thu nhận hàng trăm đứa trẻ bị bỏ rơi từ khắp mọi miền trên cả nước, hằng năm đều có rất nhiều nhà tài trợ đến ủng hộ giúp cho cuộc sống của những đứa trẻ ở đây bớt đi khó khăn, không phải lo thiếu cơm ăn áo mặc.

Trại trẻ mồ côi này khác hoàn toàn với những trại trẻ thông thường, xung quanh được bao bọc bởi lớp tường bê tông dày khiến người ta nhìn vào còn tưởng một nhà tù hay một doanh trại quân đội bất khả xâm phạm nào đó.

Khi xe của hai người họ tiến lại gần là lúc cánh cổng kim loại rất to được mở ra, bên ngoài có hai chàng trai vệ binh canh cổng làm hàng động chào cờ tiếp đón hai người bọn họ.

Tại trước cửa của trại mồ côi, đã có cặp vợ chồng già đứng đợi sẵn ở bên ngoài, vừa thấy xe của vợ chồng Việt Quốc liền nhanh chân lấy ô ra đón gia đình họ vào bên trong.

"Sao bây giờ hai người mới đến ?"

Bà lão lớn tuổi lên tiếng hỏi trước.

Trời mưa rất to nên giao thông có ùn tắc một chút, đã để hai người phải đợi lâu rồi.

Việt Quốc khuôn mặt có chút áy náy cười đáp.

"Muốn nói gì thì chúng ta vào trong nói trước đi."

Ông lão mở miệng nói sau đó che ô cho mẹ con hai người Thanh Huyền vào trước.

Việt Quốc ẵm đứa con trai lớn đi theo chân bà lão bước vào phía sau.

Tại bên trong trại trẻ mồ côi là một đại sảnh rộng lớn bày biện rất nhiều hàng ghế đá, cầu trượt cho đám trẻ con chơi, cùng đài phun nước nhỏ xinh đặt tại trung tâm đại sảnh.

Hai bên đại sảnh là những dãy vòng trải dài từ đầu đến cuối, đây cũng chính là nơi ở của đám trẻ nhỏ sinh hoạt thường xuyên.

"Gia đình các người đã ăn gì chưa ?"

"Nếu chưa, thì mau đến căng-tin ăn gì trước đi."

Bà lão mở miệng nói.

"Vừa hay chúng tôi cũng thấy đó, vậy lại phải làm phiền hai người rồi."

Thanh Huyền mỉm cười gật đầu đáp lại.

Rời khỏi đại sảnh khu nhà A, theo hướng dẫn của bà lão gia đình bốn người của Việt Quốc được đưa đến khu nhà B, tại đây là khu vực ăn uống rộng lớn, tập hợp rất nhiều đứa trẻ môi côi đang dùng bữa tối, để phục vụ hàng trăm đứa trẻ, số lượng đầu bếp phục lên đến mười hai người, số lượng các cô trông trẻ lên đến hai mươi ba người ngoài phục vụ bữa ăn, họ còn làm nhiệm vụ rửa bát kiêm luôn nhiệm vụ chữa bệnh khi những đứa trẻ bị bệnh.

Nhưng cô trông trẻ này hầu hết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi từ 18 đến 30 tuổi, trong số đó có không ít người tốt nghiệp bằng cấp loại khá loại giỏi từ những trường y có danh tiếng ở khắp các tỉnh thành trên cả nước.

Sở dĩ họ đến cái nơi hẻo lánh này làm việc vì mức lương mà trại mồ côi này trả cho họ thỏa mãn nhu cầu sống của họ.

Sau khi ăn xong, hai ông bà già đưa hai người họ đi xem phòng ở dành cho hai đứa trẻ.

Phòng ở của hai đứa trẻ nằm ở tầng thứ bảy trong tổng số chín tầng, thuộc phòng số bảy trong tổng số hai mươi phòng.

Trước cửa phòng là một cô gái trẻ trong bộ đồng phục màu trắng trước ngực còn có logo in chữ " Trại Trẻ Tình Thương " minh chứng cho bản thân là nhân viên làm ở đây.

"Con bé này là Ngọc Lan năm nay vừa tròn mười tám tuổi, về sau nhiệm vụ nuôi dưỡng hai đứa trẻ sẽ giao lại cho nó."

Bà lão mở miệng giới thiệu trước.

"Xin chào hai anh chị, em là Ngọc Lan, trước tiên để em đưa hai anh chị vào xem phòng trước."

Ngọc Lan thân thiện cười lên tiếng giới thiệu, sau đó mở khóa cửa dẫn đường cho hai người họ.

Sau khi bật công tắc điện lên, vợ chồng Việt Quốc mới nhìn thấy rõ không gian bên trong, không gian phòng này rộng khoảng 25 m2, gồm một chiếc giường bình thường và một chiếc giường đôi làm bằng những khung gỗ hết sức dáng yêu.

Ngoài ra còn có khu vực gian bếp nhỏ đủ để cho mọi người sinh hoạt ở bên trong có thể nấu ăn thoải mái.

Phòng tắm được trang bị đầy đủ tiện nghi, có vòi hoa sen có bình nóng lạnh, không khác gì một căn hộ cao cấp thu nhỏ.

"Chiếc giường lớn sẽ để cho con bé Ngọc Lan ngủ, còn chiếc giường đôi kia dành cho hai đứa trẻ ngủ, cách sắp xếp như vậy đã vừa ý của hai người chưa ?"

Bà lão mở miệng tươi cười hỏi.

"Cảm ở bà Nguyệt, cảm ơn ông Bình, nếu không được tận mắt trông thấy, chúng ta cũng không thể yên tâm giao lại các con mình ở đây được."

Thanh Huyền mỉm cười nói lời cảm ơn.

"Nếu không phải Việt Quốc mười năm trước không mạnh ty chi hàng trăm tỷ đồng vào cô nhi viện này thì không biết có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi bơ vơ ngoài kia nữa, ơn nghĩa lớn như này chúng ta có dùng mười kiếp cũng không trả nổi, một chút giúp đỡ này có thấm vào đâu."

Ông Bình bật cười đáp lại.

Ngọc Lan nghe được những lời của ông già này vừa nói, chỉ biết ngơ ngác không dám tin vào mắt mình, không ngờ người bỏ tiền ra xây dựng cơ sở vật chất trong cô nhi viện lại là một đôi vợ chồng trẻ, không những vậy khả năng cao họ cũng chính là người đứng phía sau hằng năm bỏ ra số tiền lớn chi trả cho nhân viên làm việc tại đây, chỉ có điều Ngọc Lan không hiểu nổi, điều kiện hai người tốt đến vậy tại sao lại bỏ con mình ở cô nhi viện, đáng ra họ nên phải dành thời gian chăm sóc cho chúng, để cho chúng có một cuộc sống tốt đẹp mới phải.

" Em cứ ở đây ngồi chơi với các con, anh đi tìm Ông nội bọn chúng."

Việt Quốc dứt lời quay lưng rời đi khỏi phòng.

Tại tòa nhà khu D cách khu A không quá xa, tòa nhà này xây nên chủ yếu dành cho đội vệ binh tinh nhuệ do Việt Quốc một tay gây dưng lên, ai nấy cũng là những thanh niên khỏe mạnh cường tráng.

Vừa bước vào cửa khu vực tòa D có một đám vệ binh y phục quân đội chạy đến xếp thành hai hàng đứng nghiêm trong bộ dáng chào cờ tiếp đón không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

"Đội trưởng cuối cùng anh cũng quay lại rồi."

Từ phía xa một gã thanh niên cao lớn bước đến làm bộ dáng chào cờ trước mặt Việt Quốc tươi cười chào hỏi.

Chàng thanh niên này là Nguyễn Trung Dũng, năm nay đã 29 tuổi, là đàn em thân tín nhất của Việt Quốc, bao năm qua trại huấn luyện do cậu ta một tay chiêu mộ bồi dưỡng, nếu không có cậu ta thì cũng không có một đội quân tinh nhuệ lớn mạnh như ngày hôm nay.

"Bao năm qua vất vả cho các cậu rồi !"

Việt Quốc vỗ vai Trung Dũng cười đáp.

" Đội trưởng, ông ấy đang đợi anh đấy, chúng ta mau đi thôi."

Trung Dũng mỉm cười sau đó dẫn đường trước.

" Vậy phải làm phiền cậu rồi."

Việt Quốc bật cười đáp lại sau đó cất bước đi theo sau Trung Dũng.