Chương 3: Thời đại mới bắt đầu

"Anh muốn xem hai đứa con của chúng mình ngủ."

Việt Quốc mở miệng nói trước.

Thanh Huyền nghe vậy liền nắm tay cậu ta kéo vào khu vực cửa phòng.

Từ ngoài cửa nhìn vào có thể thấy được hai đứa đang nằm ôm nhau ngủ rất say trên chiếc giường nhỏ, bên cạnh có Ngọc Lan hát ru ngủ bằng nhưng bài ca quen thuộc mà mỗi người mẹ đều thường hát cho con mình nghe.

Vừa nhìn thấy hai vợ chồng họ đứng ngoài cửa, Ngọc Lan dừng hát cất bước đến chào hỏi nói chuyện.

Tại bên ngoài ba công, Ngọc Lan có nghe đến chuyện hai người phải rời đi một nơi thật xa, trước khi rời đi, điều họ lo lắng nhất chính là cuộc sống của hai đứa con của mình.

Để cho Ngọc Lan có trách nhiệm với việc nuôi dưỡng chúng, họ đưa ra một lời đề nghị đặc biệt đó chính là để cho cô gái này thay họ làm một người mẹ nuôi, ngoài việc chăm lo cho bữa ăn giấc ngủ ra, còn phải dạy chúng học hành đàng hoàng cho nên người, đương nhiên là có hợp đồng đàng hoàng, cô ấy phải nuôi dưỡng chúng để năm mười tám tuổi.

" Em có thể yên tâm, trong hợp đồng sẽ không để em chịu bất kì thiệt thòi nào."

Thanh Huyền mở miệng nói trước.

" Về chuyện nhận chúng là con nuôi, em cảm thấy vẫn nên xem hợp đồng rồi mới quyết định, mong chị hiểu cho em."

Ngọc Lan thấp giọng đáp lại.

" Chị hiểu mà, tạm thời những ngày này em được phép nghỉ ngơi không cần chăm sóc chúng, đợi khi chị làm song hợp đồng sẽ đến gặp bàn bạc lại với em."

Ngọc Lan sau khi nghe những lời Thanh Huyền vừa nói liền đồng ý làm theo sự sắp xếp của cô ấy, tạm thời rời đi một thời gian trước, mọi chuyện sau này của bản thân mình vẫn nên xem xong bản hợp đồng rồi mới tính tiếp.

Tối hôm đó, Việt Quốc ngồi chơi với các con, trong khi đó Thanh Huyền sắp xếp lại quần áo của chúng nó cất ngăn nắp vào trong tủ đồ, hoàn thành xong việc này, việc tiếp theo chính là nấu một bữa thật ngon cho bọn chúng.

Thức ăn đều được mua từ siêu thị, đều là đồ tươi có hạn sử dụng được rất lâu, có rau có cá có thịt đầy đủ, chỉ cần lấy một ít là đủ làm bữa tối, số còn lại cất vào trong tủ lạnh để dùng dần.

"Bữa ăn chuẩn bị xong rồi, ba bố con ra cùng ăn đi nào."

Từ trong gian bếp, Thanh Huyền bưng mâm thức ăn ra trước nhà, tươi cười vẫy gọi.

Nhận được lệnh của bà xã mình, Việt Quốc một tay bế đứa nhỏ, một tay kéo đứa lớn lại gần bàn ăn bắt đầu dùng bữa tối.

Việt Minh tuy chỉ mới ba tuổi nhưng rất hiểu chuyện, ăn rất ngoan, không khóc nhè như Nguyệt Ánh, con bé này đến bữa ăn lúc nào cũng khóc cứ phải để mẹ dỗ ngọt cho ăn thì mới chịu ăn.

Vừa ăn, Việt Quốc lén nhìn ba mẹ con đang ăn ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất vui chỉ mong giây phút này trôi chậm lại để có thể cùng ở bên các con được nhiều hơn nữa.

Sau khi cả gia đình dùng bữa tối xong, Việt Quốc có nhiệm vụ đọc truyện cổ tích để ru các con ngủ, trong khi đó Thanh Huyền làm nhiệm vụ rửa chén đĩa thật sạch cất gọn vào tủ bát đĩa.

Làm xong việc nội trợ, còn chút thời gian, cô ấy liền lấy laptop của mình ra ngồi ở bên cạnh giường đối diện bắt đầu soạn văn bản hợp đồng.

Về phía Việt Quốc, đối với chuyện ru ngủ cho các con, cậu ta đã rất rành, chỉ mất 30 phút là có thể làm cho hai đứa trẻ bọn chúng chìm vào giấc ngủ say.

" Vẫn chưa đi ngủ à ? "

Việt Quốc lại gần Thanh Huyền hôn nhẹ lên má, ôm ấp cười nói.

" Chúng ta không còn nhiều thời gian, em muốn đảm bảo rằng khi chúng ta rời khỏi thế giới này, có thể để cho các con sống một cuộc sống yên bình trước khi tận thế ập đến."

Thanh Huyền vừa đánh máy tính vừa mở miệng đáp lại.

" Con bé Ngọc Lan đó, anh thấy tính cách không tệ chút nào, để cho nó nuôi dưỡng hai đứa trẻ trưởng thành, anh rất yên tâm."

Việt Quốc bật cười nói.

" Anh có lòng tin, hai đứa bọn chúng tương lai sẽ gặp chúng ta ở thế giới đó thật sao ? "

Thanh Huyền dừng đánh máy quay sang nhìn Việt Quốc nghiêm túc hỏi.

" Có hệ thống của ngài ấy tặng cho chúng nó để dẫn đường, tương lai chắc chắn chúng sẽ được gặp lại chúng ta."

Việt Quốc mỉm cười gật đầu đáp lại.

Thanh Huyền có lòng tin vào những lời mà Việt Quốc vừa nói, mặc dù không thể nhìn các con trưởng thành, nhưng ít nhất trong một tương lai không xa vẫn có thể gặp lại được bọn chúng, khung cảnh đó hẳn là sẽ là ngày hạnh phúc nhất trên đời.

Sáng ngày hôm sau, Vợ chồng Thanh Huyền đã có một cuộc gặp mặt đặc biệt giữa Ngọc Lan và Trung Dũng.

Đưa hai bộ hợp đồng đem cho mỗi người một bản, gọi Trung Dũng đến đây chính là để cậu ta thay bọn họ giữ hợp đồng và thực hiện mọi điều khoản trong hợp đồng.

Bản hợp đồng cũng rất ngắn gọn, ngoài mức lương để làm nhiệm vụ chăm sóc cho hai đứa trẻ lên tới 30 triệu/ tháng, Ngọc Lan còn hưởng đãi ngộ về bảo hiểm sức khỏe, cũng như tiền thưởng vào các kỳ nghỉ lễ ở mức rất cao, không thua kém gì so với các nhân viên làm công việc hành chính ở bên ngoài.

Đọc kỹ bản hợp đồng, Ngọc Lan không có gì là không hợp lý cả, nên đã quyết định ký kết hợp đồng này với vợ chồng Việt Quốc, sau khi cả hai cùng đóng dấu đỏ thì bản hợp đồng chính thức được thành lập, từ nay về sau Ngọc Lan sẽ lấy tư cách mẹ nuôi chăm sóc cho hai đứa con của vợ chồng họ.

"Về vấn đề nhận lương cuối tháng em có thể gặp trực tiếp Trung Dũng ở doanh trại, hoặc cũng có thể thông qua chuyển khoảng ngân hàng để nhận."

Việt Quốc mở miệng nói.

"Doanh trại cũng giống như một công ty ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cảm thấy không hiểu hay hợp đồng có vấn đề gì, em có thể đến nơi đó để gặp trực tiếp cậu ta để giải quyết."

Thanh Hà mở miệng nói.

" Em hiểu rồi, từ nay em sẽ cố gắng thay anh chị làm nhiệm vụ chăm sóc cho bọn trẻ. "

Cầm bản hợp đồng trên tay, Ngọc Lan gật đầu mỉm cười đáp.

Thời gian chỉ còn lại hai ngày, trong khoảng thời gian này Thanh Huyền có mở một khóa học đặc biệt dành cho Ngọc Lan, ngoài việc dạy cô gái này cách nấu ăn sao cho hợp khẩu vị bọn trẻ, còn dạy cả những thói quen sở thích của bọn chúng, mục đích để cho cô ấy thấy bỡ ngỡ khi làm nhiệm vụ chăm sóc cho bọn chúng.

Về phía Việt Quốc ngoài bồi dưỡng thêm cho các anh chị em trong đội quân của mình khả năng chiến đấu để ứng phó với lũ quái vật sẽ xuất hiện trong tương lai.

Hệ thống phòng thủ cũng phải được củng cố thêm, về vấn đề này Việt Quốc đã thay họ làm cách đây bảy tháng trước, nhập khẩu rất nhiều vũ khí từ nước ngoài về đủ để cho họ có thể sinh tồn trong thế giới tận thế sắp tới.

" Hôm nay buổi huấn luyện của chúng ta kết thúc tại đây, ngày mai dù có tận thế xảy ra, anh tin chắc các cô các cậu sẽ có đủ khả năng để bảo vệ tất cả mọi người."

Trung Dũng nghe những lời Việt Quốc vừa nói mà toát mồ hôi lạnh, ngày mai cả nước sẽ dẫn vào một cuộc khủng hoàng tồi tệ nhất, trước nay chưa từng có, một khi quái vật xuất hiện sẽ gây ra bao nhiêu thương vong đây, có khi số người chết còn nhiều hơn đại dịch covid năm đó.

Sáng ngày hôm sau, Việt Quốc và Thanh Huyền đứng trước cổng lớn của cô nhi viện, phía sau là tập anh chị em vệ binh hơn 200 người đứng chào tạm biệt, trong số đó có cả Ngọc Lan, cô gái này sau một ngày suy nghĩ đắn đo đã tham gia vào quân đội để rèn luyện thêm bản thân, chỉ có không ngừng lớn mạnh thì mới có thể bảo vệ được những đứa trẻ trong cái thời đại tận thế sắp tới.

"Sau ngày hôm nay sẽ không còn ai tên là Việt Quốc và Thanh Huyền nữa, nếu sau này những đứa con của anh có hỏi tung tích của bố mẹ nó, thì mọi người cứ bảo với chúng là chúng ta đã chết rồi, để chúng khỏi mất công tìm kiếm."

Việt Quốc mở miệng khẽ nhắc nhở.

" Đội trưởng, liệu sau này chúng em còn có thể gặp lại hai người không ? "

Trung Dũng khuôn mặt u sầu, cất tiếng khẽ hỏi.

" Có gặp lại hay không còn phải xem duyên phận chúng ta sau này. "

Việt Quốc bật cười đáp lại, sau đó nắm tay Thanh Huyền bay lên bầu trời mà biến mất.

Hướng đi của Việt Quốc và Thanh Huyền chính là khu vực vùng biển nằm ở hướng tây của phía bắc Đại Tây Dương, nơi mà thế giới gọi nó là tam giác quỷ Bermuda, là nơi nguy hiểm cho các máy bay cũng như tàu thuyền qua lại.

" Hiện tại đã là 11giờ 45 phút, vậy là chỉ còn 15 phút nữa là chúng ta sẽ biến mất khỏi thế giới này. "

Việt Quốc vừa xem đồng hồ vừa mở miệng nói.

" Đến giờ em vẫn không tin vào bản thân mình sẽ có cơ hội xuyên không lần thứ hai, hóa ra mấy chục tỷ năm qua chỉ như là một cái chớp mắt."

Thanh Huyền khuôn mặt hài hước bật cười nói.

" Em phải có lòng tin vào các con chúng ta, tương lai của thế giới này, tất cả đều nằm trong tay của bọn chúng, đợi đến khi chúng hoàn thành nhiệm vụ của mình, chúng sẽ tự có cách tìm được đường đến gặp chúng ta. "

Việt Quốc nắm tay vợ mình khẽ an ủi.

" Anh nói không sai một chút nào, rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ gặp lại bọn chúng, dù có phải đợi bao nhiêu năm tháng nữa, em đều có thể đợi được."

Thanh Huyền gật đầu mỉm cười đáp lại.

Thời gian mười hai giờ trưa đã đến, lúc này trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen khổng lồ che phủ khu vực vợ chồng Việt Quốc đang đứng.

Ầm ầm !

Trên bầu trời một tia sét màu đỏ giáng xuống đánh trúng vào cơ thể họ đem họ biến mất khỏi vùng biển này không để lại bất kỳ một dấu vết nào.

Cùng thời điểm hai người họ biến mất, khắp nơi trên địa cầu được bao phủ bởi một loại sương mù bảy màu dị thường, khiến cho tất cả động vật đều tiến hóa, toàn cầu bước vào một thời đại mới, một thời đại chỉ dành cho những kẻ mạnh mới quyền được phép sống.