Chương 9: Ban Nhạc Tự Do (Free Band)

Trans + Edit: Nghialvmax.

Tiếp tục ở lại bệnh viện trò chuyện cùng muội muội đến chạng vạng tối, La Triệt mới chậm rãi trở về căn phòng cho thuê nhỏ.

Trước đây không có tiền, mà giá phòng ở đây lại rất tiện nghi nên họ sống ở đây. La Triệt nhìn nước sơn cửa phòng đã rơi vỡ đi nhiều, cảm khái: "Chờ Tuyết Nhi xuất viện, mình phải đi tìm căn nhà lớn hơn mới được ..."

Vừa ngẫm, một tay cho vào trong túi tìm chìa khóa, lại chỉ lục được một khoảng không. "Lẽ nào lúc không để ý lại lỡ đánh rơi trong bệnh viện rồi? "

Ngay lúc hắn đang phiền muộn, một trận gió thổi qua, cửa phòng trước mắt lại bị gió thổi mở. Biến hóa này khiến La Triệt không khỏi cau mày."Gặp ăn trộm?"

Việc trong phòng có thứ gì bị trộm hay không, hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì trong phòng không có thứ gì đáng giá cả, trừ một ít vật dụng gia đình cũ nát thì chỉ là mấy bộ quần áo.

Nhẹ chân nhẹ tay tiến vào trong phòng. Phòng trọ không tính là quá lớn, vừa mới đi vài bước, tiếng nhạc đã truyền vào lỗ tai hắn. Nghe được âm thanh này, La Triệt không khỏi biểu lộ không nói nên lời.

Bước nhanh đi vào gian phòng của mình, chỉ thấy một mỹ nữ mặc một cái quần short ngắn cùng với chiếc áo T-shirt rộng thùng thình khi không đang ngồi xếp bằng trên giường mình, trong lòng còn ôm cây đàn ghi-ta, nhìn nhạc phổ trước mặt mà chăm chú gảy đàn.

"Ta nói này học tỷ, trước khi tiến vào phòng có thể thông báo cho em một tiếng không được sao? Khiến em lầm tưởng trong nhà có trộm." Đi vào gian phòng, La Triệt có chút tức giận nói.

Nghe vậy, đang ôm cây đàn ghi-ta trong lòng, nữ sinh tức giận quay người trừng mắt một cái, từ một bên móc lấy chiếc chìa khóa xoay xoay trên đầu ngón tay: "Học tỷ hảo ý giúp ngươi đem chìa khóa mang về tận nhà, ngươi còn muốn gì hơn nữa? Có phải ta không gọi đâu? Nhưng điện thoại ngươi vẫn không thể nào gọi được."

"Ặc." Nhìn đối phương hùng hổ dọa người, La Triệt nhất thời yếu thế vài phần, rất nhanh móc điện thoại di động của mình nhìn qua, tiếp đó ngượng ngùng cười: "Hết pin . . ."

Mỹ nữ mặc quần short áo phông gợi cảm dù trời đã vào thu đây chính là học tỷ đại học của hắn, hay cũng có thể nói là chị chủ của hắn, tên là Phùng Tiếu Tiếu.

Trong nhà nàng mở công ty, nên tương đối có tiền, cũng chính là cái gọi là bạch phú mỹ (Gái nhà giàu). Tuy nhiên, vị bạch phú mỹ này cũng không có tính tình đại tiểu thư, rất hòa đồng với mọi người, thích âm nhạc nên đã tự mình lập một cái ban nhạc, còn cố sức mà lôi La Triệt vào làm chủ xướng.

Vốn từ đầu La Triệt đâu có can tâm tình nguyện, dù sao lúc không đi học cũng không có rảnh, còn phải đi làm công. Và kết quả là Phùng Tiếu Tiếu liền thẳng thắn biểu đạt có thể mở tiền lương cho hắn, mỗi tháng 3000, ngày sau ban nhạc diễn xuất kiếm tiền, cũng được trích một phần hoa hồng.

Phần tiền lương này đối với sinh viên làm công như La Triệt mà nói là một khoản lớn, hơn nữa khi đó thật sự là thiếu tiền, liền từ khi nào đã trở thành chủ xướng của ban nhạc.

Nhìn La Triệt cười ngượng , Phùng Tiếu Tiếu rõ ràng cũng không có ý định cùng hắn so đo, trực tiếp mở miệng hỏi. "Tuyết Nhi thế nào?"

"Học tỷ, làm sao chị biết ta là tìm Tuyết Nhi?" Nghe giọng điệu chắc nịch của đối phương, La Triệt không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Phùng Tiếu Tiếu vẻ mặt khỉnh bỉ liếc nhìn La Triệt: "Trừ bảo bối muội muội của ngươi, trên đời này còn có gì có thể khiến một tên muội khống (Siscon) như ngươi khẩn trương đến mức mà đang trong giờ làm việc lại bỏ về giữa chừng? Đến cả chìa khóa rơi trong phòng luyện tập cũng không biết."

Bị khinh bỉ, La Triệt cũng chỉ có thể cười gượng hai tiếng: "Không sao đâu, Tuyết Nhi không có việc gì, em đã hẹn trước đến cuối tuần sẽ phẫu thuật rồi."

Nghe vậy, Phùng Tiếu Tiếu không cầm nổi sự quan tâm hiện trên mặt, đối với muội muội Ngả Tuyết Nhi, nàng cũng là thập phần ưa thích: "Có điều gì cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng, chớ khách khí với ta, nếu là thiếu tiền, ta có thể ứng trước giúp ngươi."

"Tạm thời không cần, hiện giờ em vẫn có thể xoay sở được."

"Vậy là tốt rồi." Phùng Tiếu Tiếu gật đầu, nàng vốn không phải là một người già mồm cãi láo. Tất nhiên La Triệt nói mình có thể làm được, nàng cũng sẽ không nói thêm gì nữa, cầm lấy bản nhạc phổ đặt ở trước mặt: "Đây là tân khúc à?"

"Đúng vậy, hai ngày này mới vừa có chút linh cảm." Đoạn thời gian trước Phùng Tiếu Tiếu đột phát kỳ tưởng, nói là ban nhạc cần một ca khúc chiêu bài, kết quả là nhiệm vụ soạn nhạc liền rơi xuống đầu La Triệt.

"Cảm giác cũng không tệ lắm." Vừa nói, Phùng Tiếu Tiếu cầm lên chiếc đàn ghi-ta khảy một chút:" Có thể sử dụng trong cuộc thi lần này."

"Cuộc thi? Thi cái gì?" La Triệt vô thức hỏi.

"Đại hội âm nhạc nước H! Tháng sau bắt đầu mở vòng loại, đến thi đấu chính sẽ được hát bằng từ khúc của chính mình." Nói đến đây, cặp mắt sáng to tựa như hai hạt châu đen càng sáng chói hơn: "Chúng ta là ban nhạc tự do, sẽ mượn cơ hội lần này nhất cử thành danh!"

"Nhất cử thành danh sao . . ." Nói thật thì, La Triệt cảm giác rất mơ mộng, ở khu vực này, bọn họ chỉ thường thường tụ tập tại một số quán bar biểu diễn, coi như cũng có chút danh tiếng, nhưng phóng tới toàn quốc, thì có điểm không đủ nhìn.

"Nói tóm lại, phải đem bài hát này hoàn thành trong tháng này."

"Dạ dạ dạ, Phùng đại mỹ nữ." La Triệt có chút hữu khí vô lực ứng thanh, tuy nói khi còn bé có học qua âm nhạc, nhưng soạn nhạc mới là lần đầu, đoạn từ khúc có thể soạn ra này cũng chỉ có thể nói là linh quang chợt lóe, còn sau đó như nào, La triệt cảm giác đầu mình đều phồng lớn lên một vòng.

Bất quá trông tư thái này của Phùng Tiếu Tiếu, hắn biết không làm được cũng phải làm, bằng không tối nay đừng nghĩ an ổn ngủ ngon.

Sau đó Phùng Tiếu Tiếu tiếp tục ngồi chơi một lúc, cùng nghiên cứu một chút về tân khúc, La Triệt đành thành thật cùng nàng thảo luận một hồi, đồng thời đối với đoạn từ khúc này cũng có ít chỉnh sửa. Nếu đã làm việc thì hắn cũng phải chuyên chú mà làm tới cùng, làm cưỡi ngựa xem hoa hắn sẽ không đi làm.

Cuối cùng sau khi tiễn Phùng Tiếu Tiếu, La Triệt trở về phòng lập tức mở máy tính cá nhân lên, trong đầu hồi tưởng lại cuộc chiến đấu ban sáng kia, trầm tư suy nghĩ.

Các lá bài bên trong bộ bài Vận Mệnh của hắn có rất nhiều màu sắc khác nhau, mỗi lá đều mang những hiệu quả riêng biệt, những lá bài với những màu sắc riêng biệt lại có thể tiếp tục tổ hợp lại tạo nên nhiều chiều thuật đặc sắc hơn.

Vô luận là hiệu quả của mỗi lá bài, hay những tổ hợp chiến thuật hợp lí, hắn đều cần phải chuẩn bị sắp xếp kỹ càng. Số bài càng nhiều, nói rõ hiệu quả cùng chiến thuật càng nhiều, nhưng đồng thời cũng khiến người sử dụng dễ sa vào rối loạn, khó thể tỉ mỉ mà chỉnh lý được.

Việc chỉnh lý chiến thuật cùng những lá bài phải đến đêm khuya mới tạm thời tuyên cáo chấm dứt, La Triệt cứ thế mà ngả đầu ra sau mà ngủ say như chết đến tận trưa ngày hôm sau mới được chiếc đồng hồ báo thức vặn sẵn đánh thức, mơ mơ màng màng chui ra khỏi chăn.

Vệ sinh cá nhân hoàn tất, mặc lấy bộ quần áo chỉnh tế, sửa sang một chút đầu tóc rối loạn, qua loa bỏ vào miệng chiếc bánh bao thổ ti hình như đã hết hạn, sau lưng đeo một cây đàn ghi-ta mượn từ chỗ Phùng Tiếu Tiếu. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn liền lên đường đến phòng luyện tập của ban nhạc. Vào mỗi xế chiều phải luyện tập 3 canh giờ, mỗi tháng 3000 tiền lương cũng không phải lấy không.